Vốn nghe thấy câu trước của hắn, mặt Đường Tuế đầy ý cười.
Nhưng khi nghe được câu cuối cùng, nàng lại ôm lấy khoai tây bằng cả hai tay.
"Hừ, chàng đừng mơ ăn nữa."
Mặc dù rất ngon, nàng cũng không cho đâu.
Của nàng, của nàng hết.
Khương Vân Thần nhìn nàng đáng yêu như vậy, khóe miệng không nhịn được cười.
"Rồi rồi rồi."
Đường Tuế nghe lời này của hắn, trong lòng nhất thời cảm thấy không nỡ.
Vậy là lại giơ que tre xiên tiếp một miếng khoai tây, đưa đến bên môi Khương Vân Thần.
"Cho chàng ăn một miếng nữa này."
Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt Đường Tuế lại rất bối rối.
"Ta không ăn."
Khương Vân Thần nhìn ánh mắt này của nàng, buồn cười, hận không thể ôm cả người Đường Tuế vào lòng mình.
Cô nương nhà hắn, thật đáng yêu.
"Ăn đi chứ! Chàng không ăn, ta rất áy náy đấy."
Nói xong, Đường Tuế lại giơ que tre trong tay về phía Khương Vân Thần.
Khương Vân Thần khẽ gật đầu, biểu cảm trên mặt nháy mắt trở nên khác thường.
Hắn há mồm, lại ăn một miếng.
"Thế nào?"
Đường Tuế ngẩng đầu, chớp mắt, khóe miệng tươi cười hết sức ngọt ngào.
"Có phải ăn siêu ngon không?"
"Ăn ngon."
Mặc dù so với những món Đường Tuế thường nấu thì khoai tây này chỉ có thể coi như tạm được, nhưng mà Đường Tuế thích nó như thế, đối với thứ Đường Tuế thích, Khương Vân Thần cũng cảm thấy ăn rất ngon.
"Hì hì."
Đường Tuế mỉm cười, tiếp tục cúi đầu ăn, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Khương Vân Thần nhìn vẻ mặt này của Đường Tuế, trên mặt nở nụ cười nhạt như cũ.
Tiểu cô nương nhà hắn yêu cầu thật sự rất thấp.
"Ta đi súc miệng, chàng đi tắm mau đi, rồi cùng ngủ, ngày mai chúng ta về nhà mới."
Trong lòng Đường Tuế tràn ngập chờ mong đối với nhà mới.
"Được."
Đường Tuế súc miệng xong, nằm trên giường, vốn muốn chờ Khương Vân Thần lại đây cùng ngủ.
Nhưng vì buồn ngủ quá nên nàng bất giác ngủ quên mất.
Ngày hôm sau, bọn họ mang đồ tiến thẳng đến nhà mới.
Trong sân đã được quét tước sạch sẽ, tổng thể trông rực rỡ hẳn lên.
Quả nhiên người từ quan phủ ra khác hẳn.
"Wow!"
Hai đứa Đại Bảo và Tiểu Bảo rõ ràng rất thích căn nhà mới này, hai đứa tay nắm tay, ngắm nghía khắp nơi, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.
"Ta cảm thấy vẫn phải ra ngoài mua một ít đồ, có vài chỗ cần bổ sung."
Đường Tuế nắm tay Khương Vân Thần, ngẩng gương mặt nhỏ mềm mại, giọng nói dịu dàng.
"Được."
Khương Vân Thần khẽ gật đầu, vốn dĩ tất cả công việc trong nhà đều do Đường Tuế lo liệu.
"Tất cả đều nghe nàng."
Hai người đang nói, bỗng nhiên trước của có tiếng ồn ào.
Hai người vừa xoay người thì nhìn thấy trước cửa có vài người, người dẫn đầu nhìn không tầm thường.
"Các ngươi là?"
Khương Vân Thần hỏi.
“Hài tử… chúng ta…”
Ngay lúc này, một nữ nhân phú quý ưu nhã lao lên, trên mặt đầy nước mặt, đôi mắt nhìn Khương Vân Thần mang vẻ mong chờ.
"Ngươi thấy không? Trông giống ngươi y như đúc."
Theo tiếng này, tầm mắt Đường Tuế và Khương Vân Thần cùng dừng trên người một nam nhân.
Không thể không nói, vẻ ngoài Khương Vân Thần đúng là có điểm tương tự như người nọ.
"Đứa bé ngoan, hắn là cha ngươi, ta là nương ngươi."
Phu nhân ăn mặc hoa lệ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, đưa tay kéo Khương Vân Thần, nước mắt rơi lã chã.