Nhà bọn họ ra ngoài ăn cơm rồi lại tùy ý mua thêm chút đồ linh tinh về.
Vừa mới đến cửa nhà, đã thấy được chưởng quỹ của Túy Hương lâu đứng chờ ở đó.
"Khương nương tử, cuối cùng cũng đợi được ngươi, công thức ngươi đưa ra rất tốt, nhưng mà có một số món, đầu bếp làm ra hương vị không được tốt cho lắm, không biết nương tử có thể đến giúp đỡ hay không?"
Lúc nói chuyện chưởng quỹ có chút xấu hổ.
"Được thôi."
Đường Tuế gật đầu, dù sao đồ ăn này là do nàng viết ra, hỗ trợ dạy cách làm cũng không phải vấn đề gì lớn.
Nói với mấy người Khương Vân Thần một tiếng, Đường Tuế rời đi cùng với chưởng quỹ.
Khương Vân Thần bảo Khương Tiểu Muội trông Đại Bảo và Tiểu Bảo, còn mình thì thu thập hành lý đi đến thư viện.
Hai người đều có kế hoạch làm việc riêng của mình.
Túy Tiên lâu vì có sự góp mặt của Đường Tuế mà các món về đậu phụ càng trở nên độc đáo.
Hơn nữa tiệc đậu phụ sau này lại càng hấp dẫn nhiều người hơn.
Thời gian thấm thoắt, rất nhanh đã đến kì thi Hương.
Khương Vân Thần đã chờ cơ hội này ba năm rồi, cuối cùng cũng có thể cơ hội thực hiện được hoài bão.
Đêm trước khi thi Hương, Khương Vân Thần ở lại trong thư viện, người nhà của các đồng học đều vô cùng khẩn trương.
Chỉ có nhà hắn, trẻ nhỏ muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy, thê tử muốn ăn gì thì ăn, dường như không để ý chút nào.
Trong lòng Khương Vân Thần ít nhiều có chút buồn bực.
Hắn đi tới trước mặt Đường Tuế, Đường Tuế đang cầm một quyển sách về điều chế hương liệu.
"Nương tử, mấy ngày nữa là ta đi thi Hương rồi."
Giọng nói đều đều.
Đường Tuế nghe vậy, tranh thủ chút thời gian ngẩng đầu lên, nhìn Khương Vân Thần không chớp mắt.
"Ta biết mà."
"Vậy nàng không muốn nói gì sao?"
Trong lời nói của Khương Vân Thần mang theo một ít trách cứ.
"Không có."
Đường Tuế lắc đầu, khó hiểu nhìn Khương Vân Thần.
Khương Vân Thần quay đầu đi, không nhìn Đường Tuế nữa.
Đường Tuế đóng quyển sách trên tay lại, nghiêng người tới trước mặt Khương Vân Thần, ôm lấy cánh tay hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại gác lên trên vai hắn.
"Chàng không nói, sao ta có thể biết được?"
"Tướng công, rốt cuộc chàng làm sao vậy?"
Khương Vân Thần vốn có chút tức giận, nhưng mà nghe thấy giọng điệu mềm nhũn này của Đường Tuế trong lòng lập tức cảm thấy mềm mại.
Căn bản không biết tức giận là cái gì.
Hắn quay đầu lại, trở tay ôm thân thể mềm mại của Đường Tuế vào lòng mình.
Tiểu cô nương ngốc nghếch này, dường như không biết tại sao hắn tức giận?
Đầu lưỡi hắn chống vào răng nhanh, ra sức ôm chặt Đường Tuế.
Bàn tay ở trên khuôn mặt mềm mại của nàng, véo vài cái.
“Mấy vị hôn thê, thê tử của các đồng học cùng trường ta, đều chuẩn bị cho kì thi Hương của bọn họ, nàng lại chẳng chuẩn bị gì cả."
Khương Vân Thần rũ mắt xuống, giọng nói còn có chút cô đơn.
"Sao ta lại không chuẩn bị, không phải ta làm quần áo cho chàng, còn có gối đầu, lại làm giày cho chàng, còn làm thêm cả lương khô để chàng ăn trong lúc thi, ta sao lại không suy nghĩ cho chàng?"
Đường Tuế nghe thấy vậy thì trợn tròn mắt, không vui nói.
Khương Vân Thần nghe thế thì trong lòng có chút áy náy.
Đúng thật là, hắn nghĩ không được chu đáo.
Thật ra Đường Tuế đã làm rất nhiều việc cho hắn.
"Nhưng mà..."
Khương Vân Thần mím môi.