"Cái chìa khóa này là nhờ tẩu giữ giúp, đợi lát nữa trưởng thôn đến đây thì giao cho ông ấy."
Nghe lời này của Đường Tuế, Hổ Tử nương mới nhận lấy chìa khóa.
Gật đầu đồng ý.
"Tẩu tử, căn nhà này bọn ta muốn bán đi, về sau bọn ta cũng không quay về nữa, cho nên... Ta mới nói với mọi người xem trong phòng có cái gì, nếu có thể sử dụng thì cứ lấy, còn đồ không thể dùng nữa thì cứ để đó cũng được."
Hổ Tử nương vừa nghe vậy thì hiểu ra.
Vội vàng gật đầu không ngừng.
"Hóa ra là vậy, vậy để ta sang xem, có đồ dùng thích hợp không."
"Đi thôi, vậy chìa khóa này giao cho tẩu tử, về sau có rảnh thì đến trấn trên thăm nhà ta nhé, ta đi trước đây."
Đường Tuế chào hỏi một lần nữa, rồi lên xe trâu.
Cả nhà họ rời khỏi thôn Khương gia, đi đến trấn Thanh Phong.
Lúc đến trấn, chuyện cần làm đầu tiên là đi đón Khương Tiểu Muội.
Lúc đến nơi, bà tử đã dẫn Khương Tiểu Muội đứng chờ trước cửa.
Khương Vân Thần đi qua, đưa cho bà tử năm lượng bạc.
Lúc này bà tử cười khanh khách: "Đa tạ tú tài trả công."
"Ca ca, tẩu tử."
Những suy nghĩ lung ta lung tung của nàng ấy trước đây thật sự không đúng.
Có điều, trước kia đều gọi là tam ca, nhưng bây giờ thì không giống thế nữa.
Từ lúc bà Khương bán nàng ấy đi, nàng ấy không còn cha mẹ nữa, cũng không có đại ca nhị ca, chỉ có một người ca ca tên là Khương Vân Thần.
Và một người tẩu tử tên là Đường Tuế và hai đứa cháu Đại Bảo Tiểu Bảo.
Chỉ có bọn họ mới là người thân của nàng ấy.
"Đi thôi, Tiểu Muội."
Đường Tuế nắm lấy tay Khương Tiểu Muội, hai người cùng nhau lên xe trâu đi đến nhà mới.
Cả nhà xuống xe, dẫn đám nhỏ đi vảo rồi xắn ống tay áo lên bắt đầu dọn dẹp.
Nhiều người nhiều sức, cho dù bé như Đại Bảo Tiểu Bảo cũng giúp được không ít việc.
Bận cả một ngày, cuối cùng cũng dọn dẹp xong căn nhà.
"Những đồ mà chủ cũ để lại còn có không ít thứ có thể dùng, đợi chúng ta ra ngoài mua chăn đệm, còn phải nhờ người đóng thêm mấy ngăn tủ nữa."
Đường Tuế xoa tay, nhìn bốn phía, đã khác xa lúc lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhà bọn họ ở căn phòng này nhất định rất thoải mái.
"Đúng vậy, đúng vậy."
Đại Bảo Tiểu Bảo đồng thời gật đầu, trên mặt hai đứa bé đều là ý cười.
"Vậy đến Túy Tiên lâu ăn cơm đi, đúng lúc ta muốn đến đó giao thực đơn."
Đường Tuế nhìn Khương Vân Thần đứng bên cạnh, khẽ nói.
"Đi thôi."
Khương Vân Thần gật đầu.
Cả nhà lại đi ra ngoài, đi thẳng đến Túy Tiên Lâu.
Túy Tiên lâu của lúc này khác xa với quá khứ, bên trong người ngồi kín chỗ.
Lúc đám người Đường Tuế đi vào, đã không còn bàn trống.
Đường Tuế quyết định đưa thực đơn cho chưởng quỹ trước, rồi đưa bọn nhỏ đến quán khác ăn.
Chưởng quỹ vội vàng kéo nàng lại.
"Có một bàn đã đi rồi, các người nhanh ngồi đó đi. Đường cô nương, quán của ta có thể buôn may bán đắt như thế, ít nhiều là nhờ có ngươi."
Đường Tuế mỉm cười: "Cũng là do chưởng quỹ am hiểu việc buôn bán."
Chưởng quỹ khoát tay áo: "Đâu phải đâu phải."
Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị đã dọn dẹp xong bàn kia.
"Mời Đường cô nương đến bên này."
Chưởng quỹ tự mình dẫn đường mời bọn họ sang.
Cả nhà Đường Tuế ngồi xuống, chưởng quỹ vẫn cực kì nhiệt tình như trước.
"Đường cô nương, để ta chuẩn bị đồ ăn cho các ngươi, ngươi xem có được không?"