Khương lão đại thấy Đường Tuế dám đánh nương của hắn ta thì lập tức nổi giận.
Trong thôn, nhà bọn họ cũng được coi là nhà giàu có nhiều tráng đinh, nhà người bình thường căn bản không dám đụng tới bọn họ.
Từ trước tới giờ bọn họ bắt nạt người khác thành thói, chứ chưa bị người khác bắt nạt bao giờ.
Hôm nay, thật đúng là được mở mang kiến thức.
Khương lão đại tức giận quát lên xong, giơ tay ra muốn đánh Đường Tuế.
Khương Vân Thần đứng bên cạnh ôm Tiểu Bảo đang khóc, nhìn thấy cảnh tượng này thì trợn mắt, vội vàng chạy lại.
Nhưng mà với khoảng cách giữa bọn họ lúc đó, căn bản không kịp ngăn cản.
Sắc mặt Đường Tuế vẫn không thay đổi.
Nàng vẫn đứng yên không nhúc nhích, chờ bàn tay của Khương lão đại vươn tới, thì trực tiếp nắm cổ tay của hắn ta, khẽ dùng sức một chút, liền vang lên tiếng "rắc".
"A..."
Trong nháy mắt, Khương lão đại thê thảm hét lên, ngã xuống đất rên rỉ không ngừng.
Những người còn lại của nhà họ Khương vốn đang muốn tới gần, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Đường Tuế quát lạnh lên: "Đặt đồ vật của nhà ta lại chỗ cũ cho ta, thứ nào hỏng thì bồi thường bằng tiền, nếu không, ta liền vặn cổ tay các ngươi, cho một đám các ngươi khóc lóc đi về."
Người nhà họ Khương thấy Đường Tuế đã đánh hai người, cái vai người đàn bà chanh chua này, bây giờ nàng diễn đã rất thành thạo.
Dù tức giận cũng không dám nói ra, vội vàng đem những đồ vật vừa mới trộm được trả về chỗ cũ.
"Bồi thường bao nhiêu tiền?"
Ông Khương vội vàng bảo con trai đi đỡ bà Khương đang ngồi phịch ở dưới đất đứng dậy, còn ông ta thì đứng im một chỗ, lạnh run.
Ông ta đã một bó tuổi rồi, cũng không muốn bị Đường Tuế vặn một cái.
Nhìn thấy dáng vẻ này của bà già kia, rõ ràng là lục phủ ngũ tạng đều nát bét rồi.
Quả thật rất dọa người.
"Mười lượng bạc."
Giọng Đường Tuế lạnh lùng.
"Cái gì cơ?"
Lời nàng vừa dứt, người nhà họ Khương đều trợn tròn mắt, dáng vẻ khó tin.
Thậm chí bà già còn đang hấp hối kia, lúc nghe thấy con số mười lượng bạc, cũng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, cặp mắt ngầu đục nhìn chằm chằm vào Đường Tuế.
"Ngươi muốn ăn rắm à. Bọn ta chỉ lục lọi chút đồ, cũng dám đòi chúng ta mười lượng bạc, ngươi có biết xấu hổ không?"
"Các ngươi có thể không trả."
Đường Tuế không để tâm nói một câu.
"Không trả cũng tốt, mỗi người ta vặn một cánh tay, còn tiền này thì để lại cho các ngươi dưỡng thương đi."
Nói xong, tầm mắt như có như không dừng lại trên người Khương lão đại.
"Nương, nếu không chúng ta trả nàng đi."
Khương lão đại cảm thấy giờ phút này mình chỉ muốn về nhà.
Không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa.
"Ta trả ngươi một lượng bạc, mười lượng là tuyệt đối không được."
Bà Khương còn cò kè mặc cả.
Đường Tuế cười mỉa một tiếng: "Bà cảm thấy hiện tại các người còn có tư cách cò kè mặc cả ư?"
Nói xong, Đại Bảo được Đường Tuế ôm trong ngực khẽ cười hai tiếng.
Khương Vân Thần cũng ôm Tiểu Bảo đến trước mặt Đường Tuế.
Một nhà này, quả nhiên là ác độc, nhân lúc nhà người ta không có ai, cả nhà ỷ vào người đông thế mạnh kéo đến muốn phá hỏng, thật sự là một nhà xấu xa.
"Tướng công, nên vặn tay ai tiếp đây?"
Đường Tuế nghiêng đầu, nhìn Khương Vân Thần đứng bên cạnh, dịu dàng hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này của Đường Tuế, tầm mắt của Khương Vân Thần cũng dừng lại trên đám người thân.
Tất cả người nhà họ Khương, thấy tầm mắt của hai vợ chồng bọn họ dừng trên người mình thì sợ tới mức không thể động đậy, một đám đều hi vọng cái "vinh dự" này sẽ được nhường cho người khác.