Hai đứa Đại Bảo Tiểu Bảo rửa tay xong, chân trước chân sau đi tới.
Vừa tiến vào đã thấy vết phiếm hồng trên gương mặt của Khương Vân Thần, hai đứa đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Tiểu Bảo rất tò mò: "Cha, mặt của cha sao lại hồng thế?"
Đại Bảo cũng lập tức nói: "Có phải do lửa nóng quá không ạ?"
Khương Vân Thần khẽ ho khan, định gạt chúng nó.
Không muốn tiếp tục đề tài này.
Nhưng mà hai đứa con lại không chịu dừng, vẫn tiếp tục tranh luận.
Tiểu Bảo cảm thấy lời nói của Đại Bảo không đúng.
Vội vàng lắc đầu.
"Ta nói sai chỗ nào?"
"Bây giờ thời tiết lạnh thế này, cho dù nhóm lửa cũng không cảm thấy nóng đâu."
Đại Bảo nghe vậy, cũng không nhịn được mà suy nghĩ sâu xa.
Rồi nhanh chóng gật đầu.
"Ta cũng thấy vậy, muội nói đúng."
Đại Bảo gật đầu thật mạnh.
Chuyện này, cứ thống nhất như vậy.
Đại Bảo Tiểu Bảo đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt to tròn long lanh nhìn thẳng vào Khương Vân Thần.
"Vậy thì, sao mặt của cha lại hồng thế?"
Khương Vân Thần chưa từng bị quẫn bách như lần này, còn là bị hai đứa con bức bách.
Đúng lúc này, Đường Tuế dẫn Khương Tiểu Muội đến.
"Nói gì thế, ăn cơm nhanh đi còn lên thị trấn nữa."
Trẻ con vốn mắc bệnh hay quên, hơn nữa chuyện lên thị trấn là chuyện khiến bọn chúng kích động nhất.
Cho nên, rất nhanh bọn chúng đã quên chuyện cha đỏ mặt.
Người một nhà ngồi xuống ăn cơm, Khương Vân Thần liếc Đường Tuế một cái, trong mắt còn mang theo một tia cảm kích.
Đường Tuế cười gượng, trợn mắt lườm Khương Vân Thần.
Hai đứa con, thêm cả Khương Tiểu Muội nữa, ba người đều rất kích động.
Đây là lần đầu tiên bọn họ được lên thị trấn.
Lúc đến thị trấn, Khương Vân Thần đi tìm bạn học cùng thư viện, nhờ hắn ta tìm chỗ ở giúp.
Một nhà mấy người bắt đầu đi xem nhà ở thị trấn.
Vì đã xác định rõ mục tiêu từ đầu, không cần quan tâm giá tiền, nhưng nhất định phải rộng, bên ngoài bên trong đều phải được sắp xếp ổn thỏa.
Vận may của họ cũng rất tốt, trùng hợp gặp một gia đình muốn rời nhà đến thị trấn khác, muốn nhanh chóng chuyển đi nên tòa nhà tốt như vậy mà chỉ bán cho họ một ngàn hai trăm lượng.
Hơn nữa, tất cả đồ đạc trong sân trong nhà đều để lại cho bọn họ.
Đường Tuế và bọn nhỏ vô vùng vừa lòng.
Khương Vân Thần cũng không nói gì.
Cuối cùng giao tiền, sang tên.
Đợi đến khi làm xong tất cả mọi chuyện thì trời cũng giữa trưa.
Đường Tuế và Khương Vân Thần dẫn bọn nhỏ ra quán ăn cơm.
Quán cơm rộng rãi sáng sủa đông người qua lại, mùi thơm bay khắp nơi.
Sau khi Đường Tuế gọi đồ ăn, phát hiện ba người Đại Bảo, Tiểu Bảo và Khương Tiểu Muội đều nhìn chằm chằm nàng.
"Mấy đứa nhìn gì thế?"
Đường Tuế cảm thấy buồn cười, không nhịn được bèn hỏi.
"Nương thật lợi hại, có nhiều tiền như vậy."
Tiểu Bảo nói.
"Đúng vậy, còn có thể sống trong căn nhà lớn trên trấn, Đại Bảo rất vui."
Đôi mắt Khương Tiểu Muội đỏ hoe.
Nàng ấy không mở miệng nói chuyện, sợ mình vừa mở miệng thì nước mắt đã không kìm được mà chảy xuống.
Vốn nàng ấy nghĩ rằng chỉ có một mình nàng ấy cô đơn sống ở thị trấn, không ngờ ca ca tẩu tử và hai đứa bé đều chuyển lên thị trấn sống.
Về sau, nàng ấy nhất định phải chăm sóc tốt cho Đại Bảo và Tiểu Bảo, báo đáp ca ca tẩu tử.
Đợi đồ ăn được bê lên, ba đứa bé không kiềm chế được há hốc miệng.