Cảm ơn chàng."
Giọng Đường Tuế vừa mềm mại vừa ngọt ngào, con ngươi đen nhánh cũng lấp lánh ánh sao.
Rửa chân xong, nàng lại tiếp tục nhét chân vào trong chăn.
"Khương Vân Thần, ta có chuyện muốn nói với chàng."
Đường Tuế ngửa đầu lên nhìn hắn không chớp mắt.
Khương Vân Thần khẽ gật đầu, tiến lên phía trước vài bước, đứng trước mặt Đường Tuế.
Tầm mắt của hắn dừng lại bàn chân nhỏ dưới lớp chăn của nàng.
"Chuyện gì?"
"Lúc trước, ta nghe chàng nói muốn lên thị trấn ở hả?"
Liên quan đến hoàn cảnh sống sau này, trong lòng Đường Tuế vẫn còn có chút sợ hãi, nên nàng phải hỏi cho rõ ràng.
"Ừm, trong tay ta có chút tiền nên ta muốn thuê một cái tiểu viện, đưa mọi người lên sống cùng."
Khương Vân Thần suy nghĩ một lát, rồi nói rõ tất cả những tính toán trong lòng.
"Số tiền trong tay ta đủ mua một căn nhà, ta nghĩ... hay là chúng ta mua luôn một căn nhà đi?"
Đường Tuế siết chặt ngón tay, cảm thấy việc này vẫn nên nói cho rõ ràng.
"Một căn nhà trên trấn ít nhất cũng phải trên dưới một ngàn lượng, số tiền trên người nàng có đủ không?"
Khương Vân Thần hỏi.
Đường Tuế gật đầu thật mạnh.
"Nàng..."
Khương Vân Thần dù thắc mắc nhưng vẫn không hỏi ra lời.
Có chút muốn nói lại thôi.
"Có phải chàng muốn hỏi ta lấy tiền từ đâu đúng không? Nếu ta đã chọn sẽ sống hòa hợp với chàng, thì sẽ không giấu chàng chuyện gì cả, số tiền đó là do ta bán một số công thức kiếm được."
Đường Tuế không chút giấu giếm, dứt khoát kể rõ mọi chuyện.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần-10, tổng còn 50.
Hả?
Trong lòng Đường Tuế khẽ giật mình, trợn tròn mắt nhìn Khương Vân Thần.
Khương Vân Thần bị nàng nhìn đến không được tự nhiên.
"Vậy, ngày mai cả nhà chúng ta cùng lên trấn nhé?"
Đường Tuế vừa nghe đã gật đầu.
"Đi chứ, đúng lúc Đại Bảo Tiểu Bảo vẫn chưa từng đến đó, chúng ta cùng đưa bọn nhỏ đi chơi cũng tốt."
Nói xong, Đường Tuế vội vàng xỏ giày đi ra ngoài.
Một lát sau, nàng đã đến một gian phòng khác.
Hai đứa trẻ ngồi trên giường nhìn Đường Tuế bằng đôi mắt trông mong.
Vốn hai đứa có chút uể oải, nhưng vừa nhìn thấy Đường Tuế, thì lập tức tràn đầy sức sống.
"Nương."
Hai đứa bé dịch vào trong, dành phần giường bên ngoài cho Đường Tuế.
Tiểu Bảo ngủ ở tận trong cùng, phát hiện mình còn cách nương một người là Đại Bảo.
Nhất thời bé tủi thân lên tiếng.
"Không có việc gì, hai con đều bé như vậy, nương có thể lập tức ôm cả hai đứa."
Nói xong, Đường Tuế nằm nghiêng lại, ôm cả hai đứa bé vào ngực.
Tiểu Bảo thấy vậy thì cúi đầu nở nụ cười.
"Hai đứa nhắm mắt lại đi, nương kể chuyện cho các con nghe."
Hai đứa bé nghe thấy âm thanh mềm mại dịu dàng của Đường Tuế thì nhắm mắt lại.
Im lặng hy vọng có thể nhanh được nghe nương kể chuyện.
Thật ra lúc kể được một nửa, Tiểu Bảo đã ngủ mất rồi.
Theo bản năng, Đường Tuế im lặng không kể nữa.
Nhưng mà, bỗng nhiên Đại Bảo lại mở mắt ra.
Cặp mắt to tròn trong veo đầy chờ mong.
"Nương, con còn muốn nghe."
Âm thanh của Đại Bảo rất nhỏ.
Đường Tuế cảm thấy buồn cười, tiếp tục kể.
Đợi cho đến khi kể xong, Đại Bảo được như ý nguyện nghe hết câu chuyện.
Lúc này mới cười ngọt ngào đi ngủ.
Đường Tuế vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Đại Bảo.
Lúc này nàng mới nằm xuống nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Đường Tuế vừa tỉnh lại đã thấy bên cạnh có hai khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Nương."