Nhất thời, 6 con mắt đều nhìn chằm chằm Khương Vân Thần.
Khương Vân Thần đang ăn ngon, thình lình bị mấy đứa trẻ nhìn chằm chằm làm hắn hơi mất tự nhiên.
"Ngon không ạ?"
Tiểu Bảo lại ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hỏi.
"Ngon."
Khương Vân Thần nói xong, lúc này bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Vị họ sợ Khương Vân Thần nói lời gì đó không tốt, ảnh hưởng tới tâm trạng của hai người bọn họ.
Còn bây giờ, ai cũng vui vẻ.
Mọi người tiếp tục ăn.
Cơm nước xong xuôi, Khương Tiểu Muội mới rụt rè nhìn về phía Khương Vân Thần.
"Đại ca, chuyện này, nói thế nào nhỉ?"
Nói xong, hai tay Khương Tiểu Muội cũng xoắn xuýt loại.
Dường như đang rất lo lắng.
"Hôm nay muội trở về cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, tất cả giao cho huynh xử lý."
Nói xong lời này, Khương Vân Thần lại nhìn Đường Tuế bên cạnh.
"Ngày mai nàng đưa Tiểu Muội cùng vào thị trấn đi."
Khương Tiểu Muội và Đường Tuế đều gật đầu.
Chỉ là gật đầu xong, hai người đều sửng sốt.
"Có ý gì?"
Đường Tuế hỏi lại.
Nghe Khương Vân Thần nói xong, Đường Tuế nhíu mày: "Vậy khế ước bán mình của Tiểu Muội thì ai viết."
Khương Vân Thần không nói gì, chỉ nhìn Đường Tuế.
“Hả?” Đường Tuế duỗi tay chỉ vào mặt mình: “Ta sao?”
"Thế không tốt lắm đâu."
Đường Tuế lắc đầu, lập tức từ chối.
Chuyện này sao có thể.
"Tiểu Muội, muội đồng ý không?"
Khương Tiểu Muội vội vàng gật đầu lia lịa.
"Được chứ, tẩu tử, ta đồng ý mà, không sao đâu."
"Chỉ là... Ca ca, như vậy có phải muội không thể ở trong thôn nữa không?"
Trong lòng Khương Tiểu Muội hơi sốt ruột, tuy nói nàng đã thoát thân, nhưng... Nàng không có cách nào để ở lại nơi này.
Nàng muốn nương tựa vào ca ca tẩu tẩu.
"Muội đừng lo, sau này chúng ta sẽ trở lại sống trong thị trấn."
Lời này của Khương Vân Thần như cho Khương Tiểu Muội một liều thuốc an thần.
Đường Tuế cũng gãi đầu, không ngờ nàng chưa nói gì lại có thể trở về sống trong thị trấn.
Nhưng mà... tối nay cũng phải báo cho Khương Vân Thần một tiếng.
Chuyện đã được quyết định, sau khi ăn xong, Khương Tiểu Muội giúp Khương Vân Thần rửa chén đũa.
Sau đó mới trở về.
Đường Tuế nấu nước, tắm sạch sẽ cho hai đứa nhỏ, cho chúng lên giường nằm.
"Nương, nương kể chuyện được không?"
Tiểu Bảo mong chờ nhìn Đường Tuế.
"Đúng vậy, nương, con muốn nghe truyện cô bé quàng khăn đỏ."
Cuối cùng cũng đến đoạn này, nó chờ cả tối chẳng phải vì cái này sao?
"Các con chờ ta một lát, ta đi nói vài lời với cha các con đã."
Đường Tuế nhéo nhéo hai cái má béo mềm của hai đứa nhỏ, chờ chúng đồng ý, nàng mới xoay người đi ra ngoài.
Luân Hồi Kính: Khiến Khương Vân Thần rửa chân cho cô.
Đường Tuế vừa nghe thấy nhiệm vụ này, bước chân vốn nhẹ nhàng nháy mắt cứng đờ lại.
Luân Hồi Kính! Mi làm gì thế!
Trong lòng Đường Tuế hét lớn, cũng không chờ Luân Hồi Kính đáp lại.
Đúng là hố người mà.
Đường Tuế cắn môi, bước vào phòng Khương Vân Thần.
Đúng lúc hắn đang rửa chân.
Đường Tuế nhìn thoáng qua, lập tức nghĩ tới nhiệm vụ phải hoàn thành kia, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Khương Vân Thần."
Đường Tuế cúi đầu, ấp úng gọi một tiếng.