Ban đầu Khương Vân Thần vốn không muốn đi theo ăn cùng, hắn ở phòng bếp ăn qua loa một chút là được rồi.
Nhưng bây giờ trên chiếc bàn nhỏ bày đầy đồ ăn, vẻ mặt đầy mong đợi của hai đứa con.
Ngón tay hắn hơi siết lại, rồi lại thả lỏng.
“Thôi, vậy cùng ăn đi.”
Nói xong, Khương Vân Thần đã ngồi xuống một bên mép giường.
Cảm xúc của Đại Bảo và Tiểu Bảo lập tức tăng vọt lên.
Trước nay chưa từng có chuyện như vậy, vậy mà cha mẹ có thể cùng nhau ngồi xuống ăn cơm với bọn họ.
Cảm giác thật sự rất tốt.
“Nương, đây chính là bánh bí đỏ hả?”
Tiểu Bảo chỉ tay vào chiếc bánh rán màu vàng trong mâm.
Vậy mà mẫu thân có thể làm được, giỏi quá.
Đường Tuế gật đầu.
“Tiểu Bảo ăn thử xem.”
Vậy là Tiểu Bảo cầm đũa lên, gắp một khối đưa đến môi.
Cắn vào, lớp vỏ ngoài thơm giòn, bên trong cũng mềm mềm, ngọt ngào, vô cùng ngon miệng.
Lúc này trong mắt của Tiểu Bảo giống như chứa đầy sao.
“Ngon quá!”
Nói xong lại tiếp tục cắn ăn tiếp.
Đại Bảo nhìn thoáng qua, trong lòng ngứa ngáy, rất muốn ăn, nhưng lại nghi ngờ người phụ nữ xấu xa này động tay động chân gì đó nên không ăn.
“Đại Bảo, ngươi cũng ăn đi, nguội rồi ăn không ngon đâu.”
Đường Tuế chỉ tay, ý bảo Đại Bảo cũng có thể ăn.
Đại Bảo nghe vậy, nhìn về phía Khương Vân Thần.
Khương Vân Thần mặt không biến sắc, cũng không để ý đến Đại Bảo, tự mình gắp một khối đưa đên bên môi.
Đại Bảo thấy cha mình đã ăn ngấu nghiến, nếu mình mà không ăn thì giống như không nể mặt.
Vậy là cũng gắp một khối bánh bí đỏ lên, đưa vào trong miệng.
Hương vị vô cùng mới lạ, cậu chưa bao giờ ăn thứ này cả.
Khương Vân Thần cũng vậy, vô cùng ngạc nhiên, Đường Tuế đã ở đây nhiều năm, cho đến bây giờ đều chưa từng thấy nàng nấu món này.
Vậy là hắn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đường Tuế.
Đường Tuế đã nhận ra tầm mắt của Khương Vân Thần, nàng nhíu mày, trong lòng lẩm bẩm một tiếng.
Rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn Khương Vân Thần.
“Chàng có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Khương Vân Thần hơi nhướng mày: “Trước kia nàng không làm những thứ này.”
Đường Tuế cũng gật đầu.
“Đúng rồi!”
Tỏ vẻ vô cùng thừa nhận.
“Trước kia chưa từng nghĩ đến việc sống hòa thuận với chàng, nhưng hiện tại… lại muốn!”
Đường Tuế nói xong, cụp mắt xuống, không để ý đến Khương Vân Thần nữa.
Mặc kệ hắn tin hay không.
Đường Tuế cúi đầu, ăn cháo.
Cảm thấy hơi nhạt nhẽo, muốn ăn thịt.
Thế nhưng trong nhà thật sự nghèo.
Ăn cơm xong, Khương Vân Thần bê cái bàn nhỏ ra ngoài, Đường Tuế ở trong phòng, nghe âm thanh bên ngoài, đoán Khương Vân Thần hình như đã rửa xong.
Khóe miệng Đường Tuế hơi nhếch lên, trong lòng thầm nghĩ Khương Vân Thần thật sự khá tốt.
Tuy giá trị hắc hóa lại không giảm chút nào.
Đường Tuế thầm cảm thấy kì quái, với trình độ hắc hóa đó mà Khương Vân Thần dường như cũng không làm chuyện gì với nguyên chủ cả.
Vậy thì tại sao Khương Vân Thần quay về lại hắc hóa, là bắt nguồn từ ai đây?
Đường Tuế thầm nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới cha mẹ Khương Vân Thần.
Đôi già kia, quả nhiên vô cùng xấu xa.