Khương Vân Thần ngừng động tác lại, quay đầu nhìn Đường Tuế ở phía sau.
"Sao?"
Đường Tuế chỉ tay vào bồn quần áo bẩn trước mặt.
"Nước lạnh lắm, chàng giặt quần áo giúp ta đi."
Giọng điệu hơi ra lệnh.
Nhưng vì sự mềm mại đi kèm đó, khiến người ta không thể chán ghét nổi.
Hắn bỏ mớ cỏ dại trong tay xuống, không buồn hé răng bước tới trước mặt Đường Tuế, múc một gáo nước rửa sạch tay rồi mới bắt đầu giặt quần áo.
Quần áo bên trong chậu là của hai đứa nhỏ và Đường Tuế.
Đường Tuế ném miếng xà phòng tạo bọt xuống, rồi khoanh tay đứng bên cạnh nhìn Khương Vân Thần giặt quần áo.
Ngón tay Khương Vân Thần rất đẹp, thon dài, khớp xương rõ ràng, lúc giặt quần áo cũng cực kì có lực, cảm giác nhiều quần áo thế này, chỉ cần một lát là hắn đã có thể giặt sạch.
Đường Tuế nhìn một lát, rồi cảm thấy có gì đó sai sai.
Khương Vân Thần giặt đến chiếc cuối cùng, cái thứ hồng hồng trong tay hắn hình như là cái yếm của nàng.
Cơ thể Đường Tuế cứng đờ trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng noãn bỗng nhiên đỏ bừng lên.
Vẻ mặt Khương Vân Thần cũng hơi thay đổi, nhưng hắn chưa kịp có phản ứng gì, đã thấy Đường Tuế "vèo" một cái, đến gần giật mất cái yếm trong tay hắn.
Cướp được cái yếm xong.
Đường Tuế bỗng nhiên phát hiện vẫn chưa có tiếng thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành.
Có phải... Khương Vân Thần phải giặt tất cả quần áo mới tính là hoàn thành nhiệm vụ này không?
Đường Tuế nhìn thoáng qua bồn nước, bên trong không còn bộ quần áo nào sót lại cả.
Lúc này, nàng đành nhắm mắt lại, "xoạh", ném cái yếm của mình vào trong chậu nước.
Khương Vân Thần nhíu mày: "Đường Tuế, nàng làm gì thế?"
Đường Tuế bị hắn nhìn như vậy, khuôn mặt đỏ bừng lên, nhưng không thể OOC được.
Lại bắt đầu giả bộ hung hăng.
Hai tay nàng tiếp tục chống nạnh.
Đúng vậy. Chính là tư thế này.
Lúc trước Luân Hồi Kính đã cho nàng xem một đoạn phim, phàm là người đàn bà lúc bắt đầu chanh chua thì đều chống nạnh.
"Không phải muốn sống những ngày hạnh phúc với ta à? Ngay cả giặt cho ta một bộ đồ lót mà cũng không làm được à?"
"Hừ, buổi tối không thèm nấu cơm cho chàng."
Đường Tuế lầm bầm xong, rồi lập tức đi vào phòng ngủ.
Tối hôm qua ngủ không ngon, bây giờ nàng phải ngủ bù một giấc.
Gian phòng kia giường chiếu đơn bạc, nàng liếc mắt một cái rồi đi thằng vào giường của hai đứa con đang ngủ. Hã???? ????ì???? đọc ????ra????g chí????h ở ﹎ ????rù????????ru????ệ????.????N ﹎
Để bọn chúng dịch vào bên trong rồi nàng cũng nằm vào chăn.
Đứa bé nhỏ nhắn, thịt trên người mềm mềm rất ấm áp.
Đại Bảo Tiểu Bảo đã đi ngủ từ sớm, nên bên trong chăn đã được bọn chúng ủ ấm từ lâu.
Đường Tuế nhắm mắt lại, ôm hai đứa bé rồi lập tức chìm vào giấc ngủ.
Thời gian này hắn có kiếm được một số tiền, đủ để thuê một căn phòng trong thị trấn.
Nhưng mà, không biết Đường Tuế có phải thật lòng muốn sống hòa hợp với hắn không, có thực sự đối xử tốt với hai đứa bé không.
Dù sao trước kia nàng đã từng có tiền án.
Nghĩ vậy, ánh mắt Khương Vân Thần lại sâu thêm vài phần.
Chờ nhổ sạch cỏ dại trong viện xong, Khương Vân Thần rửa sạch tay rồi đi đến phòng của hai đứa bé nhìn vào bên trong.
Vừa liếc mắt một cái đã thấy được Đường Tuế và hai đứa con chụm đầu vào nhau ngủ ngon lành.