“Cùng nhau? Nếu chúng ta làm cùng nhau thì điểm tích lũy sẽ tính thế nào?”
Long Hạo không hiểu.
“Nếu chúng ta ở cùng nhau mà câu được cá, thì đương nhiên là mỗi bên một nửa điểm tích lũy à.”
Tống Thiên Thiên khẽ mỉm cười.
“Vẫn là thôi đi. Điểm tích lũy vốn không nhiều lắm, chỉ có bốn mươi, nếu chia đều ra thì quá ít.”
Hà Vân Tường nhíu mày, có chút không muốn chia điểm tích lũy này ra cho nhóm Đường Tuế.
Bọn họ đã ở đây một lúc lâu, có lẽ sẽ nhanh chóng câu được cá thôi.
“Anh Lưu, anh thấy thế nào?”
Tống Thiên Thiên hỏi thẳng Lưu Chấn Đông, hoàn toàn không để ý đến ý kiến của những người khác.
Dù sao cuối cùng đều là do Lưu Chấn Đông quyết định.
Vốn tưởng chuyện đã ván đóng thành thuyền.
Ai ngờ đâu, ngay sau đó, Tống Thiên Thiên lại thấy Lưu Chấn Đông nhìn sang Đường Tuế.
Đường Tuế lắc đầu.
“Tôi cảm thấy không cần thiết.”
Lưu Chấn Đông nghe thấy lời này, thì biết rõ chắc chắn Đường Tuế đã có cách, nắm chắt được tình hình.
Vậy là anh ta cười gật đầu.
Từ chối Tống Thiên Thiên.
“Thiên Thiên, chúng tôi định tự làm, mọi người cứ làm chuyện của mọi người đi.”
Tống Thiên Thiên sững sờ tại chỗ, cô ta vốn tưởng chuyện này đã chắc 100%.
Nhưng cô ta không ngờ rằng mình lại bị từ chối, còn là bị Đường Tuế từ chối như vậy.
Hơn nữa, từ lúc nào mà mối quan hệ của bọn họ lại trở nên tốt đẹp đến vậy, Đường Tuế vậy mà có thể làm trưởng nhóm.
Hà Vân Tường thấy Đường Tuế từ chối thì bĩu môi hừ lạnh.
“Thiên Thiên, chúng ta hoàn toàn có thể tự mình làm, không cần người khác.”
Nếu không phải Tống Thiên Thiên muốn hoàn thành nhiệm vụ thì tìm bọn họ liên minh làm mẹ gì.
Hiện tại....
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!
2. Nhị Triều Hoàng Hậu - Dương Vân Nga
3. Đợi Mùa Phượng Nở
4. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
=====================================
Ánh mắt Tống Thiên Thiên sáng rực, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Đường Tuế, đăm chiêu suy nghĩ.
“Thiên Thiên, cô nghĩ ra cách để câu được cá chưa?”
Thấy vẻ mặt Tống Thiên Thiên nghiêm túc như thế, Hà Vân Tường cực kỳ thán phục.
Anh ta vẫn luôn thích Tống Thiên Thiên, Tống Thiên Thiên có làm bất cứ chuyện gì cũng đều cảm thấy bình thường.
“Chúng ta cũng đi qua xem xem.”
Tống Thiên Thiên nào có quan tâm đến chuyện câu cá? Bây giờ tâm trí của cô ta đều là phải làm thế nào để khiến Đường Tuế rơi xuống nước.
Hừ.
Đoàn người cùng nhau đứng bên bờ sông, lặng lẽ nhìn mặt sông.
Khóe mắt Đường Tuế vẫn không ngừng đảo qua Tống Thiên Thiên.
Cô khẽ hừ lạnh một tiếng.
Trước đó cô đã nghe thấy âm thanh máy móc kia rồi, cho nên cũng biết được ý đồ của Tống Thiên Thiên.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy Tống Thiên Thiên lao thẳng tới.
Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, Đường Tuế nhanh chóng né ra.
Tống Thiên Thiên trợn to mắt, vươn tay định túm lấy ai đó, nhưng lại phát hiện xung quanh không có bất kỳ ai.
“Bùm chíu…”, Tống Thiên Thiên rơi xuống sông.
“A!”
Ngay khi bị rơi xuống, cô ta hét lớn lên: “Cứu mạng, cứu mạng với!”
Cô ta vô cùng chật vật ở dưới sông, hai tay không ngừng đạp nước.
Những người còn lại nhìn thấy đều vô cùng lo lắng.
“Mau đến cứu người!”
Hà Vân Tường tiến lên phía trước vài bước, hét lên với tổ đạo diễn.
Vẻ mặt của tổ đạo diễn cũng có chút lúng túng.
“Thiên Thiên, cô đứng lên đi, nước chỗ này rất cạn.”
Kèm theo đó tiếng la của một người.
Tống Thiên Thiên ngừng đạp nước, sững sờ đứng lên, nhìn mực nước sông, chỉ đến ngang phần eo của mình.
Trong lúc đang ngẩn người.