“Lyon, dậy! Lyon!” Vân Ngọc cảm nhận được một bàn tay mềm mại liên tục vỗ vào má cậu. Cậu mở mắt, và ngay lập tức nhăn nhó bởi cơn đau quặn thắt truyền đến từ bụng cậu. Cậu ôm bụng rêи ɾỉ trong đau đớn.
“Chuyện- chuyện gì vậy chứ??” Vân ngọc cất lời.
“Anh quên rồi sao? Javi tung cú đấm vào bụng anh và anh ngất ngay lập tức!” Cô gái trước mặt sốt sắng nói, thở dài, “Em đã nói với anh rằng anh ấy cứng đầu lắm mà, em không muốn anh bị thương mỗi lần gặp anh ấy.”
[Chà, hệ thống, tao thức dậy trong tình huống này đây. Đôi lúc, tao quên rằng mày thích đào hố cho tao thế nào đấy.]
[Pupa: Cái gì? Đây là thời điểm lúc Lyon chết, nên tôi có thể thay thế linh hồn cậu ta bằng linh hồn cậu, đừng có đổ thừa cho tôi!]
[Dù sao thì, bối cảnh thế giới đâu?]
Pupa xoay vòng vòng và đột nhiên nhảy cẫng lên suиɠ sướиɠ. Vân Ngọc cảm thấy thật rùng mình trước sự phấn khích đột ngột của thứ hệ thống rác rưởi này..
[Pupa: Đây là thế giới trong một cuốn tiểu thuyết có tiêu đề là Nụ hôn Gardenia. Một cuốn tiểu thuyết đam mỹ tuyệt vời, tràn ngập lãng mạn, đan xen nhiều tình tiết âm mưu chính trị làm tôn lên tình yêu đích thực của cặp đôi nhân vật chính. Tác giả quả thật là một thiên tài mới có thể viết nên một tuyệt tác như vậy.]
[Thế giới trong tiểu thuyết? Nghĩa là, tao phải phá vỡ tình yêu giữa cặp đôi nhân vật chính hay sao??]
[Pupa: Cậu có thể gọi đây là hệ liệt. Vì mục tiêu công lược của chúng ta là người con trai của hai nhân vật chính. Cậu ta cực kỳ điển trai với thân phận hoàng gia cao quý, cũng vô cùng quyền lực và mạnh mẽ—]
[Chờ, chờ, chờ đã!]
[Pupa: Gì?]
[Mày nói đây là tiểu thuyết đam mỹ mà, sao cặp đôi chính có thể có con chung? Không lẽ họ cùng cưới một người phụ nữ hay sao?]
[Pupa: Ai nói rằng họ cần một người phụ nữ để sinh con cho chứ?]
[...]
[Pupa:...]
[...]
[Pupa:...]
[Được rồi, chúng ta nên cuốn xéo khỏi thế giới này nhanh.]
[Pupa: Ý cậu là sao? Đây là cơ hội tuyệt vời cho cậu trải nghiệm một điều mới lạ đấy! Chủ nhân của thế giới có khả năng khiến con trai cũng có thể mang thai. Đây là một cơ hội vàng để thỏa mãn tâm hồn đen tối của cậu!]
[Được rồi, đầu tiên là, tao không muốn mang thai có được không! Điều đó thật kinh hoàng với tao mà! Thứ hai, tao không đen tối!!!]
[Bên cạnh đó, tại sao mày lại có vẻ hả hê khi để tao ở trong thế giới này chứ hả? Trong ba thế giới trước mày không có suиɠ sướиɠ phấn khích đến vậy!]
[Pupa: Bởi vì tiểu thuyết này là tuyệt phẩm! Một cuốn tiểu thuyết đáng được mọi người thưởng thức! Tôi biết tác giả này, và anh ấy thật sự đã tạo nên một tác phẩm tuyệt vời! Cậu nên thử đọc nó ít nhất một lần.]
(GinGin: Tui không nói cuốn tiểu thuyết ‘Nụ hôn Gardenia’ và ‘Xuyên nhanh: Hệ thống tiểu tam’ đều là của cùng một tác giả ForeverPupa đâu. Dịch đoạn này mắc cười chết đi được, tác giả ơi anh tự luyến quá ạ><)
[Bây giờ trông mày như một tên bán hàng đa cấp vậy..]
Vân Ngọc muốn tranh luận với hệ thống thêm nữa, nhưng cô gái đánh thức cậu dậy đang cố gắng kéo cậu lên, “Ui, anh nặng quá đi mất! Em sẽ gọi bảo vệ tới đỡ anh, anh cần phải điều trị”.
Vân Ngọc cuối cùng cũng quan sát cô gái này kỹ hơn. Cô bé có chiều cao trung bình, còn rất trẻ, chắc dưới hai mươi tuổi. Cô có mái tóc vàng óng ả và đôi mắt xanh lá tuyệt đẹp, khoác trên mình chiếc váy vàng làm nổi bật hình dáng của cô.
Vân Ngọc sững sờ trước vẻ đẹp của cô gái đó.
[Chà. Cô bé đẹp thật đấy! Tao lại thẳng trở lại rồi!]
[Pupa: Cô ấy là người em song sinh với cậu.]
[Hả?? Cái gì?]
[Pupa: Tên cô ấy là Layla Hessel Signe, 19 tuổi, là công chúa của Vương Quốc Arctyr, một vương quốc thịnh vượng với nền quân sự tiên tiến, có thể xếp thứ hai trong số những vương quốc mạnh nhất. Em gái của cậu là một cô gái nổi tiếng, giống như cậu vậy, một quý tộc nổi tiếng của Vương quốc Arctyr. Vương quốc này luôn luôn có cặp song sinh là thái tử và công chúa bởi vì nguồn gen vượt trội.
Vân Ngọc lắng nghe những lời giải thích của Pupa, nhưng đầu óc cậu vẫn mãi nghĩ về những thứ khác. Cậu cố gắng đứng lên, phớt lờ cơn đau nhói dưới bụng. Bước chân cậu loạng choạng tiến tới đài phun nước gần đó.
Vân Ngọc ngồi ở thành phun nước và nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước trong vắt.
Một thiếu niên tuấn tú, dần có những nét trưởng thành. Cậu có một mái tóc nâu vàng và đôi mắt xanh lục giống như người em gái song sin. Dẫu vậy, nét mặt của hai người cũng có nhiều điểm khác nhau, cậu có một ánh mắt sắc bén, khiến đôi mắt xanh lục trong veo trở nên dữ hơn là đẹp. Cậu có một vết sẹo nhỏ nhưng vô cùng nổi bật ở gần cằm, khi Vân Ngọc kiểm tra kỹ hơn, đó dường như là một vết thương mới do dao cắt.
Chàng trai này thật sự rất cao, chắc cũng khoảng 1m80, điều này thật sự rất hiếm trong thời trung cổ, kèm với một mái tóc dài mượt mà ngang lưng. Quả thật đây đúng là một mỹ nam chính hiệu. Có lẽ, nếu liên tưởng đến thế giới thực của cậu, chàng trai này chắc hẳn sẽ là một mỹ nam người Đức.
[Hệ thống, chỉ vài phút trước thôi, tao đã nói mày ràng tao thẳng lại sau khi nhìn thấy em gái song sinh của tao, đúng không?]
[Pupa: Đúng.]
[Quên nó đi, tao sẽ cong tiếp. Nhìn vào khuôn mặt điển trai này mà xem! Trời ơi, hệ thống, mày thật sự đã trao cho tao khuôn mặt vàng này sao? Tao không biết là mày có thể tốt bụng như vậy đấy. Tao có cần cảm ơn mày không?]
[Pupa: Tôi không cần lời cảm ơn sáo rỗng đó.]
[Pupa: Dù sao thì, thân phận của cậu trong thế giới này là Lyon Hessel Signe, Thái tử điện hạ của Vương quốc Arctyr. Cậu 19 tuổi, và rất nổi tiếng với bản tính hiếu chiến và bướng bỉnh.
Vân Ngọc mải mê ngắm nhìn vẻ đẹp của chính mình mà không hề để ý sự xuất hiện của ai đó. Một giọng nói khàn khàn trầm thấp đột nhiên cất lên từ phía sau, “Sau cú đấm đó mà anh vẫn còn sống được sao? Vậy thì ta sẽ lại phải đấm anh thêm lần nữa rồi.”
Vân Ngọc quay lại và đứng hình lần thứ ba trong ngày khi nhìn thấy một cậu trai đang đùng đùng giận dữ ở phía sau, nhìn cậu với ánh mắt thù địch. Nhưng anh ta thực sự đẹp trai khiến Vân Ngọc phải ngẩn ngơ.
Người đàn ông đó còn cao hơn cậu, có lẽ phải đến 1m90 mất, thật đáng kinh ngạc. Anh ta sở hữu một sống mũi cao thẳng, làn da màu đồng lấp lánh dưới ánh nắng. Nhưng điều khiến anh nổi bật nhất chính là đôi mắt, rất quyến rũ, bí ẩn và có sức hút. Đôi mắt màu xanh với con ngươi được bao bọc bởi một màu vàng lấp lánh, nhìn sâu vào sắc vàng ấy, Vân Ngọc như muốn khụy gối.
Chàng trai này như là đứa con lai giữa hai dòng máu Ấn Âu, một nét đẹp hoàn hảo. Vân Ngọc sững sờ trước vẻ đẹp đó hồi lâu không thể dứt ra.
“Sao bây giờ lại im lặng? Còn muốn đánh nhau sao?”
[Pupa: Javier Di Arlingdon, con trai của hai nhân vật chính, cũng chính là chủ nhân của thế giới này, và anh ta ghét cậu đến phát cuồng.]