Cuộc sống ở thành phố Duran kể từ khi Chủ tịch Nhu trở về bận rộn hơn rất nhiều. Chủ tịch Bích Hà đã trả lại vị trí cho Chủ tịch Nhu, và cậu ta trở lại vị trí Phó Chủ tịch. Trong khi đó, đế vương zombie vẫn đang sống trong cùng tòa pháp với chủ tịch Nhu, chỉ khác tầng.
Thực tế, không ai thích đế vương zombie. Họ luôn luôn nhìn anh như thể con quái vật máu lạnh, hoặc một con thây ma ghê tởm sẽ ăn não của họ bất cứ lúc nào anh ta muốn. Họ thường chỉ trỏ sau lưng anh, nhưng Lĩnh Khải dường như chẳng mấy bận tâm.
Anh chỉ tập trung mọi sự chú ý vào Nhu Lan. Nếu Nhu Lan nói được, thì anh sẽ gật đầu, nếu Nhu Lan nói không, vậy thì anh cũng sẽ không. Anh như một chú cún cưng vâng lời của Nhu Lan.
Hôm nay họ có nhiệm vụ khó hơn rất nhiều những nhiệm vụ thường ngày. Người do thám báo với Nhu Lan rằng có một thây ma khổng lồ đột biến cấp cao nằm ở phía Bắc thành phố, cách họ một giờ lái xe.
Thây ma Behemoth là một thây ma đột biến hiếm có vẫn giữ nguyên được thể chất con người. Nó cao ít nhất khoảng 450 mét (GinGin:cao vậy chời ơiii), thân hình cồng kềnh, thường mang theo vũ khí như cây hoặc tảng đá. Nó cũng cũng có độ bền và sức mạnh đáng kinh ngạc.
Behemoth là thây ma cấp cao nên giá trị hạt kết tinh của nó cũng lớn vô cùng. Thành phố Duran có thể dùng chúng cung cấp nhiên liệu trong hai năm hoặc nhiều hơn thế, hoặc cũng có thể bán nó với giá cao cho các thành phố khác.
Nói chung, nếu họ có thể đánh bại được đám Behemoth, thì sẽ là một chuyện vô cùng kinh hỉ đối với thành phố. Vì vậy, họ tập hợp lại với nhau và bắt đầu cuộc hành trình chiến đầu với chúng. Nhiệm vụ này thật sự rất nguy hiểm.
“Nhu Lan, để em chở ngài đi,” Bích Hà nở một nụ cười hiền lành với cậu rồi đan ngón tay với Nhu Lan.
“Nhu Lan sẽ đi với tôi!” Lĩnh Khải trầm giọng quát, lao đến tách hai bàn tay của họ. Anh thô bạo kéo Nhu Lan ra xe, nổ máy. Lĩnh Khải vội khóa trái cửa, để ngăn chặn không cho ai vào xe. Mọi người chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chiếc xe của Chủ tịch Nhu rồi cũng cất bước trở lại xe của mình và bắt đầu hành trình.
Nhu Lan thở dài và xoa tóc Lĩnh Khải, “Đừng làm quá với những thứ như thế này.”
“Nhưng, Bích Hà cực kỳ nguy hiểm! Tôi không muốn em bị thương.” Lĩnh Khải thở hổn hển. Anh liên tục nói với Nhu Lan rằng cậu nên đuổi tên đó ra khỏi thành phố, nhưng Nhu Lan vẫn kiên quyết rằng Bích Hà không nguy hiểm như anh nói.
“Nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng cậu ta rất nguy hiểm…” Lĩnh Khải tiếp tục càm ràm với Nhu Lan. Lĩnh Khải có thể đọc suy nghĩ của hầu hết tất cả mọi người, nhưng anh không thể đọc được suy nghĩ của Nhu lan bởi vì luôn có dòng điện bao quanh não của cậu và anh cũng chẳng thể đọc được suy nghĩ của Bích Hà đơn giản vì cậu ta suy nghĩ quá kinh khủng.
Điều đó làm Lĩnh Khải vô cùng lo lắng, nếu anh không thể đọc suy nghĩ của người khác bởi sự che giấu quỷ quyệt của cậu ta, thì thực sự cậu ta rất nguy hiểm.
[Thành thật mà nó, tao cũng không cảm thấy thoải mái với Bích Hà, cậu ta có đầu óc sâu không lường được.]
[Pupa: Vậu tại sao cậu không gϊếŧ cậu ta? Cậu ta đâu phải là chủ nhân của thế giới?]
[Mày đang gài tao đấy à? Tao biết điều đó sẽ khiến tao bị đá khỏi thế giới này, ngay lập tức, thiết lập ban đầu của Nhu Lan đã ngăn cản tao làm điều đó. Nhu Lan rất coi trọng Bích Hà.]
[Pupa: A, tôi còn tưởng rằng cậu rất dễ lừa…]
[Mày sẽ không bao giờ lừa được tao nữa đâu!]
Đoàn người đến địa điểm đã được xác định trước đó. Đây là một ngôi làng bị bỏ hoang, tràn ngập thây ma, và ở giữa đám thây ma, có một thây ma khổng lồ cao khoảng 17 thước với chiếc đầu đỏ rực.
Mọi người nín lặng chờ đợi cho đến khi Chủ tịch Nhu bước ra khỏi xe. Khi cậu vừa xuống xe, mọi người đều yên lặng theo dõi, “Hãy quét sạch đám thây ma.” Chủ tịch Nhu ra lệnh.
“Rõ, thưa Chủ tịch!”
Mọi người dùng khả năng của mình để nhanh chóng tiêu diệt đám thây ma và mở đường cho chủ tịch Nhu. Cậu hiên ngang bước đi với Bích Hà và Lĩnh Khải theo sau. Lĩnh Khải tăng nhanh tốc độ, để anh có thể sánh bước bên Nhu Lan
“Tôi có thể đánh bại chúng trong một lần tấn công, em có muốn không?”
“Không, đó là việc của tôi, hãy đứng về phía tôi và bảo vệ tôi nếu có chuyện gì xảy ra,” Nhu Lan từ tốn trả lời.
“Tôi sẽ luôn bảo vệ em!” Lĩnh Khải sảng khoái nói, một đế vương zombie hận không thể mọc thêm chiếc đuôi ăn mừng như chú cún con.
“Em cũng sẽ bảo vệ ngài, Nhu Lan…”
Nhu Lan phớt lờ Bích Hà và đứng trước một con thây ma khổng lồ. Con thây ma khổng lồ không hoạt động suốt thời gian dài cuối cùng cũng di chuyển khi nó phát hiện ra một người sử dụng năng lực mạnh mẽ. Đôi mắt của nó hướng về phía Lĩnh Khải, cố gắng tránh cuộc đối đầu với đế vương zombie, nhưng… anh buộc con thây ma khổng lồ phải chiến đấu, đúng như những gì Nhu Lan muốn.
Con thây ma khổng lồ gầm lên và đập tảng đá trên tay xuống đất. Nó ném tảng đá cho Nhu Lan, cậu cũng nhanh nhẹn né được nó, “Đông Xuân, Nhữ Nan, trói nó lại!”
Những người đàn ông được gọi là Đông Xuân, Nhữ Nan đã sử dụng khả năng hệ đất của họ để tạo thành một chuôi đất. Mặt đất bên dưới thây ma khổng lồ nứt toác khiến nó lao xuống đất, sau đó, mặt đất đóng lại bẫy con thây ma đứng im tại đó.
Nhu Lan đứng trên cao nhìn xuống, cậu đưa ngón trỏ và ngón giữa vào hai lông mày, cậu hít một hơi thật sâu và truyền điện vào hai ngón tay. Cậu chĩa tay vào đầu con thây ma khổng lồ, với mục đích cho chúng nổ tung.
“Nhận lấy đi, pháo chùm đặc biệt!”
Quả cầu điện trên ngón tay Nhu Lan biến thành tia laze cực mạnh xuyên qua đầu của con thây ma khổng lồ.
“Nhặt hạt kết tinh và quay trở về.”
Một người lấy hạt kết tinh cao cấp từ hộp sọ bị nghiền nát của con thây ma khổng lồ, nhưng chợt có một viên đạn bất ngờ găm vào cánh tay hắn ta. “Argh!” Hắn quay người lại và co rút khi thấy khoảng ba mươi người đàn ông đeo mặt nạ và chĩa súng, “Cướp! Ở đây có cướp!!”
Mọi người ngay lập tức rút lui, cố gắng thoát khỏi bọn cướp. Bọn cướp này là bọn chuyên cướp công sức của người khác, không màng đến hỗn chiến đổ máu.
Những người có năng lực thường rất mạnh, nhưng những kẻ đôt kích này cũng rất giỏi trong chiến đấu, nên khả năng của họ cũng không thành vấn đề. Chúng ngay lập tức quên mất chủ tịch Nhu đã bị suy yếu sau khi tấn công con thây ma khổng lồ.
Lĩnh Khải một lần nữa giận điên lên với những người sẵn sàng bỏ mặc Nhu Lan như thê này, bao gồm cả Bích Hà hiện giờ cũng chẳng thấy bóng dáng. Có ba mươi kẻ đột kích trước mặt Nhu Lan và Lĩnh Khải, “Đây không phải là vị chủ tịch nổi tiếng mạnh mẽ Nhu Lan hay sao? Ồ, chúng ta thật may mắn đó!”
“Đúng vậy, người của cậu ta có thể đã thu thập được hạt kết tinh cao cấp, nhưng chúng ta sẽ dùng anh chàng này làm con tin. Hoặc ít nhất chúng ta cũng có thể dùng anh ta cung cấp năng lượng cho chúng ta suốt đời, ahahaha!”
Nhu Lan đang dần kiệt sức, việc tung ra một đòn tấn công mạnh mẽ như trước đã khiến cậu tốn rất nhiều sức lực, vì Bích Hà bỏ chạy nên cậu vẫn chưa thể được chữa lành.
Lĩnh Khải nghiến răng, trầm giọng quát, “Biến đi trước khi tôi gϊếŧ hết các người.”
“Ai đây? Anh ta nghĩ rằng có thể đánh bại ba mươi người chúng ta sao?”
“Gϊếŧ hắn và bắt lấy tên chủ tịch Nhu Lan này!”
Những tên cướp nhắm súng vào Lĩnh Khải và liên tục nã đạn vào anh. Lĩnh Khải bật cười và nâng mặt đất tạo nên một bức tường đá, chặn lại tất cả những viên đạn thần tốc. Một tên cướp có khả năng tấn công anh bằng nắm đấm thép. nhưng Lĩnh Khải đã vỗ vào chính viên đá được sử dụng để chặn đạn, viên đá đột nhiên vỡ thành hàng trăm mảnh đá sắc nhọn.
“Ta sẽ gϊếŧ tất cả các ngươi!” Đó là lời cuối cùng của Lĩnh Khải trước khi những viên đá sắc nhọn bay về phía bọn cướp với tốc độ chóng mặt. Bọn chúng quá sốc và đã quá muộn để phản ứng lại những viên đá sắc nhọn đó xuyên qua cơ thể chúng, như hàng trăm phát đạn đáng sợ.
Lĩnh Khải cố tình tha cho một tên đang lao vào mình. Hắn ta cố gắng bỏ chạy, nhưng Lĩnh Khải đã túm gọn và bóp nghẹt, “Tôi vô tội!! Có một người nào đó từ thành phố của anh đã yêu cầu chúng tôi đến đây và đánh cắp hạt kết tinh!”
“Là ai?”
“Tôi không biết! Hắn gửi thư!! Xin tha cho tôi, tôi sẽ đưa cho các người tất cả!”
Lĩnh Khải cũng muốn gϊếŧ nốt tên này, nhưng Nhu Lan đã trừng mắt không đồng tình với anh. Vì vậy, Lĩnh Khải chỉ có thể thả tên khốn đó và cõng Nhu Lan về cổng, “Bích Hà.”
“Chúng ta không có bằng chứng,” Nhu Lan thì thầm, “Không sao cả, chúng ta không bị gì hết mà.”
Lĩnh Khải tức giận nhìn Vân Ngọc, người vẫn không ngừng bảo vệ Bích Hà, “Em thực sự yêu tên đó sao? Thậm chí sau bao lần cậu ta bỏ mặc em?”
“Nhu Lan, tại sao em… không coi tôi là người thay thế? Tôi sẽ không bao giờ rời xa em, tôi sẽ luôn bảo vệ em!!” Lĩnh Khải nói, “Tôi..tôi yêu..”
“Lĩnh Khải, anh muốn biết tôi đang cảm thấy gì..?” Nhu Lan ngắt lời anh.
“Gì..”
“Tôi cảm thấy ở bên anh rất an toàn. Tôi muốn giữ mãi những cảm giác này bên anh, cũng như tôi muốn anh thoải mái khi ở bên tôi. Lĩnh Khải, anh là người tôi tin tưởng nhất.”
[Pupa: DIng! Fatemeter tăng lên 97%.]
[Pupa: Tại sao cậu lại ngăn anh ta tỏ tình?]
[Bởi vì tao không chắc mình phải trả lời thế nào nữa… mày thấy đấy.. thiết lập của Nhu Lan khiến tao không thể đưa ra bất cứ phản ứng đồng ý nào, và tao không muốn mạo hiểm việc bị giảm Breakmeter chỉ vì sự phản hồi không như ý của mình.]
Hai người quay trở lại cổng, mọi người vây quanh chủ tịch Nhu và liên tục xin lỗi: “Chúng tôi xin lỗi Chủ tịch Nhu! Chúng tôi đã quá sốc! Nhưng chúng tôi biết rằng chủ tịch có thể tự giải quyết bất cứ chuyện gì mà.”
Giọng nói lo lắng của Bích Hà cất lên, “Nhu Lan, ngài có bị thương ở đâu không? Em- em muốn giúp ngài, nhưng người khác đã kéo em đi!”
“Mày—” Lĩnh Khải nghiến răng, anh đã chán ngấy cái tên ăn bám này rồi.
“Tất cả đều ổn, tôi không có chuyện gì. Lĩnh Khải đã bảo vệ tôi. Chúng ta hãy đi ngay đi, ít nhất thì chúng ta cũng lấy được hạt kết tinh cấp cao rồi.”
Đoàn người trở lại xe của mình, khi Bích Hà trở lại xe, khuôn mặt vốn dịu dàng trở nên nhăn nhó xấu xí.
“Đành vậy. Không còn cách nào khác.”