Rắc!
‘Aaaaah!” Tiếng hét thê lương của Bích Hà ngập tràn căn phòng nhỏ. Cậu gần như ngã quỵ xuống ngất đi vì cơn đau buốt. Bích Hà mở to đôi mắt đáng thương nhìn Nhu Lan, “C-Chủ tịch Nhu…”
Trái tim Nhu Lan hẫng đi một nhịp khi cậu cảm nhận được cổ tay yếu ớt của Bích Hà đã bị chính mình bóp nát. Chính cậu đã bóp nát cổ tay phải của cậu ấy… Cậu đã cố gắng dùng hết sức để có thể chuyển động cơ thể, nhưng sau tất cả mọi nỗ lực, cậu chỉ có thể di chuyển cánh tay trái.
Trong khi Lĩnh Khải vẫn đang cười như một tên quỷ dữ với một màn tổn thương lẫn nhau của hai người, Nu Lan mở lòng bàn tay và một quả cầu điện xuất hiện. Cậu bắn thẳng một tia laze tới Lĩnh Khải.
Lĩnh Khải vẫn chưa nhận thức được lần tấn công bất ngờ này, bởi vì anh nghĩ rằng anh có thể hoàn toàn kiểm soát được Nhu Lan. Tia laze bắn thẳng tới người anh và Lĩnh Khải bị quăng khắp phòng. Thân thể anh đập vào bức tường khiến anh ta rêи ɾỉ, “Argh!!”
Nhu Lan lại lấy lại được kiềm kiểm soát thân thể. Cậu thả cổ tay Bích Hà ra. Bích Hà nhăn mặt, nhưng cậu ấy lập tức giữ cổ tay Nhu Lan bằng cánh tay còn lại, “Tôi- Tôi không sao, chủ tịch. Tôi có thể tự chữa lành..”
Nhu Lan nhìn Bích Hà đang vô cùng đau đớn, trong lòng dấy lên sự tức giận, “Thực xin lỗi.”
[Aahhhh! Tên chủ nhân ác độc! Tao sẽ gϊếŧ anh ta!!!]
[Pupa: Cậu sẽ phải khởi động lai thế giới nếu cậu làm vậy.]
[...Vậy thì tao sẽ dạy cho anh ta một bài học!]
Vân Ngọc cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều khi đã lấy lại được sự kiểm soát cơ thể Nhu Lan. Cậu kéo Lĩnh Khải đang nằm trên mặt đất một cách yếu ớt. Tia laze của Nhu Lan có sức công phá rất mạnh mẽ.
Nhu Lan kéo cổ áo Lĩnh Khải. Cậu đặt tay còn lại lên bụng anh ta, tạo ra một quả cầu điện, “Như tôi đã nói, tôi không hề nói giỡn, Lĩnh Khải.”
Lĩnh Khải bất ngờ hồi phục lại toàn bộ sức lực ngay khi Nhu Lan định tấn công. Anh bật cười, lấy tay siết chặt cánh tay Nhu Lan. Nhu Lan chợt nhận ra ý đồ của anh ta, cậu thả tay ra ngay lập tức, nhưng Lĩnh Khải đã siết chặt cánh tay cậu.
Lĩnh Khải trừng mắt nhìn Nhu Lan và cuối cùng ra lệnh, “Tuân lệnh.”
Sau đó, Nhu Lan lại trở nên mất kiểm soát cơ thể và ngã sõng soài trên mặt đất.
Lĩnh Khải hạ mắt nhìn cậu. Ánh mắt anh lạnh lùng, nhưng nụ cười vẫn trên môi tạo nên một cảnh tượng vô cùng quái dị, “Tôi không biết rằng chủ tịch Nhu lại yêu phó chủ tịch Bích như thế đấy. Hầu như chẳng có ai có thể phá vỡ sự kiểm soát của tôi, nếu không có ý chí kiên cường…”
“Lĩnh Khải, đừng–”
“Câm miệng, đồ rác rưởi!” Lĩnh Khải trừng mắt với Bích Hà, người đang cố gắng can ngăn. Một luồng gió mạnh mẽ hất văng Bích Hà đập vào bức tường. Lĩnh Khải trước đó đã có ý định chơi đùa với Bích Hà trước, nhưng sau khi nhìn thấy Nhu Lan sẵn sàng bảo vệ Bích Hà như thế nào, anh lại bắt đầu tức giận với cậu ta.
Không ai từng thể hiện sự quan tâm và sẵn sàng đánh đổi vì anh như thế.
Không ai từng đối xử tử tế với anh..
Anh được sinh ra sau khi mạt thế bắt đầu. Anh chẳng có chút ký ức nào ngoại trừ tên thật của mình, nhưng trong năm đầu tiên, anh đã bị săn đuổi truy lùng gắt gao như những con thây ma khác. Anh không biết rằng mình là người đặc biệt, nhưng anh biết rằng những thây ma khác không hề có ý thức như anh.
Lần đầu tiên anh biết được sức mạnh của mình là sau khi cắn và gϊếŧ người có năng lực hệ gió. Anh sớm nhận ra rằng anh đã hấp thụ được sức mạnh của anh chàng đó. Anh có thể làm chủ năng lực đó như thể nó chính là của mình. Chẳng bao lâu sau, anh sát hại nhiều người có năng lực để hấp thụ sức mạnh của họ. Đúng vậy, anh thực sự có thể sử dụng tất cả các loại năng lực.
Hai năm sau ngày tận thế, anh đã sát hại một người phụ nữ sử dụng năng lực hiếm có thể xâm nhập vào ý thức của một người nào đó, và có thể điều khiển cơ thể của một người đã chết. Sau khi có được sức mạnh của ả ta, anh đã làm chủ được nó chỉ trong vài tuần và phảt hiện ra rằng anh có thể thay đổi cơ thể mình thằng người sống bằng cách chuyển hạt kết tinh.
Nhưng cơ thể chỉ có thể tồn tại trong vòng năm năm trước khi nó bắt đầu thối rữa, bởi vì suy cho cùng Lĩnh Khải vẫn là một thây ma. Anh đã sát hại một người sử dụng năng lực và lấy xác hắn ta. Sau đó, anh gϊếŧ thêm một người khác, một năm trước khi vào thành phố Duran.
Cơ thể hiện tại đã là cơ thể thứ ba của anh, và anh muốn một người có cơ thể mạnh mẽ hơn làm vật chứa cho linh hồn mình. Bích Hà là mục tiêu đầu tiên của anh. cho đến khi anh tìm thấy Nhu Lan.
[Huhu… làm ơn hãy nhẹ nhàng, Lĩnh Khải, đừng làm tổn thương tôi…]
[Pupa: Vài phút trước cậu còn nói rằng cậu sẽ dạy cho anh ta một bài học.]
[Đôi khi chúng ta phải nhìn nhận sự thật mà, mày biết đấy.]
[Pupa: Tôi gọi đó là “lươn”.]
“Rất thú vị,” Lĩnh Khải nói. Anh ngồi lên trên người Nhu Lan, dùng ngón tay lạnh ngắt vuốt ve khuôn mặt cậu, “Nhu Lan, nói cho tôi biết, nếu tôi gϊếŧ Bích Hà, cậu có khóc không?”
“Đừng!!!!”
Nụ cười của Lĩnh Khải trở nên quái dị hơn. Anh đặt lòng bàn tay lên ngực Nhu Lan. Anh có thể cảm nhận được nhịp tim đập ngày một nhanh của cậu.
“Nhu Lan, cậu vô cùng yêu tên yếu đuối đó. Tôi thật ghen tị đó. Thật ghen tị.”
Đúng vậy, Lĩnh Khải thực sự đang rất ghen tị. Bởi vì chưa từng có ai dành cho anh sự quan tâm như vậy. Anh sống lẻ loi và tồn tại đơn độc như một thây ma ghê tởm trong suốt mười năm. Lòng căm thù của anh đối với Bích Hà ngày càng nặng nề, bởi vì, đúng vậy, Lĩnh Khải phải thừa nhận rằng anh rất ghen tị với cậu ta.
‘Giá mà tôi có thể nhận được sự chăm sóc của một người mạnh mẽ như Nhu Lan. Tôi muốn biết cảm giác được bảo vệ…’
[Pupa: Ding! Fatemeter tăng lên 30%.]
[Pupa: Ding! Breakmeter tăng lên 30%.]
Lĩnh Khải cảm thấy thật nực cười khi anh ước một điều ngu ngốc như thế. Anh là đế vương Zombie, anh có thể gϊếŧ tất cả con người một cách dễ dàng. Ngay cả Nhu Lan mạnh mẽ trước mặt đây, chỉ cần một đòn tấn công cũng có thể hạ gục cậu. Vậy mà, anh lại cảm thấy anh.. sẽ hối hận khi làm điều đó.
Anh thở dài, thả Nhu Lan ra, đứng dậy nhún vai: “Thôi, tôi sẽ để hai người yên. Làm gì thì tùy, tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng có thú vui của riêng mình.”
Trước khi Lĩnh Khải mở cửa, anh dừng bước và nói, “Chủ tịch Nhu, tôi đảm bảo rằng cậu sẽ phó thác cơ thể cho tôi. Cậu chính là người phù hợp nhất.”
Lĩnh Khải rời khỏi phòng, nhưng anh chỉ che giấu sự hiện diện của mình để xem Nhu Lan sẽ làm gì sau khi thoát khỏi sự trói buộc của anh. Vậy mà, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, Nhu Lan lại giúp Bích Hà ngay lập tức và liên tục xin lỗi. Bản thân Bích Hà chỉ cười trừ và nói không sao cả, vì đó là hành động xấu xa của Lĩnh Khải.
“Chủ tịch, ngài sẽ làm gì với Lĩnh Khải? Anh ta có thể gϊếŧ tất cả chúng ta, bất cứ lúc nào.”
“Tôi sẽ tìm ra cách, cậu đừng lo lắng. Chỉ cần hảo hảo bình phục là được.”
“Được, Chủ tịch…” Bích Hà nhìn chằm chằm vào Nhu Lan đang ngồi phía sau mình. Cậu đang dùng khăn ấm để xoa dịu cơn đau ở cổ tay Bích Hà trong khi chính Bích Hà cũng đang sử dụng khả năng chữa lành để từ từ hồi phục.
Bích Hà cười xòa trước sự lo lắng của Nhu Lan, cậu ấy nghiêng người và bất ngờ hôn lên má Nhu Lan, “Cảm ơn.”
Nhu Lan sững sờ vì nụ hôn. Nhưng trong đầu cậu đang bận tranh luận với hệ thống.
[Hệ thống! Tình cảm ban đầu của Nhu Lan dành cho Bích Hà là gì? Tại sao cậu ấy lại hôn tao??]
[Pupa: Nhu Lan rất tin tưởng Bích Hà, coi cậu ấy là người cấp dưới thân cận nhất. Mặc dù Nhu Lan không có chút du͙ƈ vọиɠ nào với Bích Hà, nhưng đó cũng có thể được gọi là thứ tình cảm thuần khiết.]
[Nhưng, Bích Hà thích Nhu Lan?]
[Pupa: Có lẽ, điều đó không được nhắc đến trong thiết lập thế giới.]
[Vậy thì đó không phải là lỗi của tao nếu Bích Hà chủ động, đúng không? Chúng tao vẫn chưa bị cả thế giới phát hiện.]
[Pupa: Chắc vậy… Cậu hỏi điều này làm gì?]
[Vậy có nghĩa là…tao có thể hẹn hò với ai đó, chỉ cần là không công khai… ehehehehe…]
[Pupa:...]
Lĩnh Khải đã theo dõi toàn bộ sự việc, và sự ghen tị trong anh đang dâng trào mãnh liệt. Anh biến mất khỏi căn phòng và rời thành phố đến một khu rừng gần đó. Anh tức tối khi Nhu Lan có ý định ra tay với anh, và anh ghen tị với Bích Hà, người được cả thế giới quan tâm.
“Tại sao mọi người lại ghét tôi? Tại sao?!!!” Cảm xúc mất kiểm soát của Lĩnh Khải đã thu hút rất nhiều thây ma xung quanh anh, những thây ma tập trung và đầu của chúng dần chuyển sang màu vàng rực rỡ.. Lĩnh Khải đã biến hàng ngàn thây ma thành đám thây ma “ánh sáng” vô cùng mạnh mẽ, dữ tợn.