Buổi tiệc đính hôn được tổ chức ở biệt thự tư nhân của Duẫn gia. Đây có thể nói là một bữa tiệc tư nhân dành cho các danh gia vọng tộc, bởi vì Tuấn Trạch và Vân Ngọc không có bạn thân nào ở cao trung, Duẫn Bích Ý đã quyết định mời tất cả các đối tác của Duẫn gia. Điều đó sẽ giúp Tuấn Trạch làm quen dần với giới thượng lưu.
Vân Ngọc ngắm nhìn bữa tiệc hoành tráng xa hoa trước mặt cậu. Những bộ vest lịch lãm và những bộ váy áo rực rỡ, khu vườn được trang trí tỉ mỉ lung linh với gam màu ấm áp, kết hợp với ánh đèn rực rỡ khiến cho khung cảnh trở nên thật huyền ảo. Vân Ngọc thở dài.
“Em không thoải mái sao?” Tuấn Trạch hỏi. Bởi vì Vân Ngọc không dường như thật sự hạnh phúc với bữa tiệc này. Anh nắm đôi tay cậu và hôn nhẹ. “Em không hạnh phúc với bữa tiệc đính hôn của chúng ta ư?”
Vân Ngọc nhìn đôi tay đang lồng vào nhau của hai người và đôi nhẫn lấp lánh trên ngón trỏ - minh chứng cho hôn nhân của bọn họ. Vân Ngọc lắc đầu, “Không phải thế đâu. Em chỉ không thể tin rằng mình sẽ đính hôn ở tuổi 19 và với anh, Châu Tuấn Trạch, chứ không phải ai khác.”
“Vậy, em hối hận sao?” Ánh mắt Tuấn Trạch tối sầm lại, anh có rất nhiều cách để khiến Vân Ngọc ở bên cạnh mình, nhưng anh muốn Vân Ngọc yêu anh thật lòng không ép buộc. Nếu Vân Ngọc hối hận với buổi đính hôn, thì anh sẽ tìm cách khác, miễn là Vân Ngọc sẽ ở bên cạnh anh.
“Không phải mà,” Vân Ngọc mỉm cười, “Em rất biết ơn khi đó là anh,”
“...Anh yêu em, Vân Ngọc.” Tuấn Trạch thỏa mãn thì thầm. Anh cúi đầu gặm nhấm đôi môi non mềm ấy trước mặt toàn thể quan khách, điều đó khiến mọi người ồ lên trong ngưỡng mộ. Tình yêu của Tuấn Trạch và Vân Ngọc đã trở thành đề tài bàn tán trên các phương tiện truyền thông, và ngành giải trí nước nhà thậm chí đã liên hệ với hai người, bởi vì họ muốn dựng nó thành một bộ phim tình yêu học đường.
Sau khi rời khỏi đôi môi ngọt ngào, Tuấn Trạch lên tiếng trước toàn thể quan khách, “Cảm ơn các quý ông và quý bà đã dành thời gian tới tham dự buổi tiệc đính hôn của tôi và vị hôn thê của tôi, Lý Vân Ngọc. Tôi không có gì để nói, nhưng tôi muốn cảm ơn vị hôn thê của tôi khi đã trao cho tôi nguồn sức mạnh, và cả hạnh phúc to lớn. Em ấy là người đã thay đổi con người tôi, cổ vũ tôi để tôi trở thành con người như hiện tại. Em ấy là…. ánh sao của riêng tôi.”
Tuấn Trạch quay đầu đối diện với Vân Ngọc, và một nụ cười ngượng ngùng hiếm có xuất hiện trên khuôn mặt điển trai ấy, “Lý Vân Ngọc, anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh, Châu Tuấn Trạch.”
[Pupa: Ding! Breakmeter tăng lên 90%.]
[Pupa: Ding! Fatemeter của Tuấn Trạch tăng lên 100%! Chúc mừng kí chủ, thần tình yêu sẽ phù hộ cậu với hạnh phúc vĩnh hằng!]
[Yah… Tuấn Trạch thật ngọt ngào. Ai có thể dự đoán được cốt truyện sẽ phát triển theo hướng này cơ chứ. Anh ấy đã từng là tên côn đồ chuyên bắt nạt Lý Vân Ngọc. Nhưng giờ bọn tao đã chính thức đính hôn.]
[Pupa: Cậu chính là người đã thay đổi cốt truyện theo hướng này.]
[Tao biết, nhưng tao chưa bao giờ tưởng tượng được rằng tao sẽ đính hôn với ai đó trong thế giới hư ảo như thế này. Tao đã từng nghĩ xuyên không chỉ giống như một trò chơi. Bởi vì tất cả sách tao từng đọc, xuyên không chính là một trò chơi thú vị mà thôi.]
[Pupa: Nhiệm vụ của cậu là thật, Châu Tuấn Trạch và Dương Vinh Huy cũng là thật, và cảm giác của cậu.. là thật luôn. Tất cả mọi thứ đều là thật.]
[Ừ, tao đã học được rất nhiều điều.]
Bữa tiệc tiếp tục đến tận đêm khuya. Sau khi quan khách đã ra về hết, Duẫn Bích Ý cười khúc khích trước Tuấn Trạch và Vân Ngọc, bà nói, “Ngôi nhà này là món quà của mẹ dành cho hai đứa, Tuấn Trạch. Đi vui vẻ với Vân Ngọc đi.”
Duẫn Bích Ý trêu rồi rời khỏi.
Vân Ngọc đỏ bừng mặt với lời ám chỉ mập mờ của mẹ chồng hợp pháp, cậu liếc về phía Tuấn Trạch cũng đang không thể giấu nổi sự ngại ngùng. Tuấn Trạch kéo Vân Ngọc băng qua khu vườn tới căn phòng được chuẩn bị sẵn cho họ.
“Chúng ta đã đính hôn, nhưng chưa kết hôn nữa. Đây chưa phải thời điểm thích hợp để…” Vân Ngọc ngập ngừng nói.
“Anh đã đợi ngày hôm nay từ rất lâu rồi,” Tuấn Trạch sốt ruột trả lời.
Hai người tiến tới căn phòng và Tuấn Trạch đẩy Vân Ngọc lên giường. Tuấn Trạch cởi từng chiếc cúc trên bộ vest của mình, khiến Vân Ngọc vô cùng lúng túng ngượng ngùng. Cậu là một chàng trai với đầu óc..ừm..đen tối, nhưng khi thật sự đối mặt với đêm đầu tiên với một người con trai mà cậu đã đính hôn, Vân Ngọc vẫn bối rối chưa từng thấy.
[Ôi trời ơi, chuyện này… hơn nhiều so với tưởng tượng của tao! Lần đầu của tao!! Tao sắp bị một thanh kiếm nóng như lửa đâm vào bông cúc nhỏ xinh của tao sao??!!]
[Pupa: Dương Vinh Huy đang ở đây.]
[Ngay bây giờ? Mày nói thật không?]
[Pupa: Đúng vậy, y đã hạ gục được hai tên lính canh ngoài của. Y đang tới với một khẩu súng trên tay.]
[....Chúng ta làm nhiệm vụ sau được không? Đây là lần đầu tiên của tao mà..]
[Pupa: Vinh Huy đang ở ngay đây rồi.]
[Aaaaargh! Được rồi, được rồi! Pupa, mày phải đền bù cho tao ở những thế giới tiếp theo đấy!]
Vân Ngọc liếc nhìn bên phải của cậu và chú ý rất nhiều đồ chơi tìиɦ ɖu͙ƈ được chuẩn bị sẵn sàng, có lẽ Duẫn Bích Ý đã chuẩn bị chúng. Cậu quét mắt một lượt và dừng lại ở đôi còng tay. Cậu thở dài và rồi nở nụ cười ngọt ngào với Tuấn Trạch, “Trạch à, em muốn đổi vị trí.”
Tuấn Trạch hóa đá, “Ý em là sao?”
Vân Ngọc kéo Tuấn Trạch xuống giường và rồi lấy đôi còng tay. Tuấn Trạch chứng kiến mọi thứ, và anh nhận ra Vân Ngọc muốn làm gì. Anh không thể ngờ rằng Vân Ngọc có thể chủ động tới vậy ngay trong đêm đầu tiên.
Vân Ngọc khóa cổ tay của Tuấn Trạch vào thành giường khiến Tuấn Trạch hoàn toàn không thể di chuyển.
Vân Ngọc nằm bên cạnh Tuấn Trạch và thì thầm, “Trạch, Vinh Huy đang tới đây. Em không muốn anh bị thương đâu, em muốn kết thúc tất cả. Xin anh hãy chăm sóc cho Vinh Huy nhé, dù sao thì y vẫn là em trai của anh. Em yêu anh rất nhiều, Trạch à, thật đấy!”
Vân Ngọc hôn lên đôi môi nhợt nhạt vì ngỡ ngàng của Tuấn Trạch và rời khỏi giường. Mất một khoảng thời gian để Tuấn Trạch nhận ra dường như Vân Ngọc đang..dặn dò từ biệt…
“Vân Ngọc, không!! KHÔNG!!! DỪNG LẠI! VÂN NGỌC!!!!!”
Tuấn Trạch vùng vẫy trong điên loạn. Anh cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi chiếc còng tay, nhưng anh không thể phá được nó. Vân Ngọc mở cửa và trao anh nụ cười cuối cùng. Cậu lấy chìa khóa và khóa lại căn phòng từ ngoài.
Vân Ngọc đứng đợi cho tới khi một người đàn ông xuất hiện ở hành lang. Dưới ánh trăng, Vinh Huy trông thật dữ tợn. Không còn sự tươi sáng trên khuôn mặt y. Mặc dù y vẫn rất điển trai, nhưng mọi thứ đã thay đổi quá nhiều..
Vinh Huy nhìn thấy Vân Ngọc đứng ở ngoài chờ đợi, cậu mỉm cười với y và bước lại gần, “Đã lâu không gặp, Vinh Huy.”
Vân Ngọc chú ý khẩu súng cầm tay đang nằm gọn trong bàn tay Vinh Huy.
[Hệ thống, súng tự động à?]
[Pupa: Tự động, với hai viên đạn nạp sẵn.]
[Phù, thật là..]
"Đi đi, Vân Ngọc,” Vinh Huy nói. Ánh mắt lạnh lùng của y lướt dần xuống đôi môi mềm mại..
“Anh muốn làm gì?”
Vinh Huy chế giễu, “Không phải quá rõ ràng rồi sao? Tôi muốn gϊếŧ Tuấn Trạch, tôi muốn đảm bảo rằng sẽ bắn vỡ sọ hắn ta.”
“Vinh Huy, anh biết đó là anh trai anh mà..”
“Tôi không quan tâm, tôi không muốn quan tâm gì hết!! Tôi biết rằng em sẽ không bao giờ yêu tôi nếu tôi gϊếŧ tên khốn đó, nhưng nếu tôi không có em, thì không ai có thể! Đừng lo, Vân Ngọc. Tôi sẽ tự gϊếŧ chính mình sau khi tôi gϊếŧ tên khốn đó thôi.”
[Cái— Vinh Huy trở thành Yandere là sao???]
(GinGin: Yandere hiểu ngắn gọn là người vì yêu cuồng nhiệt đến vặn vẹo tính cách.)
[Pupa: Nhờ công của cậu đấy chàng trai không biết gì, cậu vẫn còn nghĩ rằng y là một người có tình yêu thầm lặng thôi sao?]
“Tôi sẽ không để anh làm vậy,” Vân Ngọc lắc đầu. Cậu bước tới gần Vinh Huy. Cậu cố gắng giật súng, nhưng Vinh Huy đã tranh đi, chẳng lâu sau, một cuộc giành giật đã xảy ra.
Vân Ngọc hung hăng cố gắng đoạt lấy khẩu súng từ tay Vinh Huy, “Vân Ngọc, buông ra!!!”
“Không!” Vân Ngọc vào và cắn tay Vinh Huy để cố gắng ngăn cản y. Cuộc chiến giữa họ kéo dài trong vài phút cho đến khi… Vinh Huy vô tình bóp cò.
Đoàng!
Âm thanh vang dội của tiếng súng làm cả hai người bị sốc. Vinh Huy sững người tại chỗ, trong khi Vân Ngọc mở to đôi mắt. Cậu dùng sức lực cuối cùng mình có, giật lấy khẩu súng trên tay Vinh Huy và bóp cò lần nữa. Một tiếng súng đinh tai nhức óc nữa lại vang lên.
Vân Ngọc lãnh trọn hai viên đạn đã nạp sẵn vào người.
Cậu mỉm cười với Vinh Huy đang còn sững sờ. Bàn tay run rẩy vuốt ve gò má của y, “Vinh Huy, mối.. tình.. đầu.. của tôi..”
Nói xong, Vân Ngọc đổ người xuống sàn.
[Pupa: Ding! Fatemeter của Dương Vinh Huy tăng lên 100%. Cầu mong thần tinh yêu sẽ phù hộ cậu hạnh phúc vĩnh cửu.]
[Pupa: Ding! Breakmeter tăng lên 100%. Thế giới đã được hoàn thành! Xin chúc mừng ký chủ!]
Linh hồn của Vân Ngọc nhìn Vinh Huy đang ngồi sụp xuống ôm thi thể và khóc lóc gọi tên cậu. Vân Ngọc vào trong phòng và nhìn thấy Tuấn Trạch, hàng nước mắt chảy dài trên gò má. Cổ tay anh rướm máu vì cố gắng vùng vẫy thoát khỏi còng tay một cách tuyệt vọng.
Vân Ngọc tiến lại gần Tuấn Trạch, rồi hôn lên má anh lần cuối. Vẫn biết Tuấn Trạch chẳng thể nhìn thấy hay nghe thấy gì từ cậu, Vân Ngọc vẫn muốn nói rằng, “Gần ba năm rồi, em thực sự đã yêu anh, Trạch à. Thì, có lẽ vẫn ít hơn một chút so với tình yêu em dành cho Hàn Diệp..”
[Pupa: Chúng ta cần đi ngay bây giờ.]
[Tao tin rằng hai người họ sẽ có một cuộc sống tuyệt vời sau khi tao rời đi, Pupa.]
Vân Ngọc thở dài.. Cậu ôm lấy Pupa và rời khỏi thế giới.