Sáng thứ bảy, Vân Ngọc có chút ngủ nướng trễ hơn mọi ngày. câu duỗi người trên chiếc giường nhỏ, dụi dụi đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ và quay sang kiểm tra giường của Vinh Huy. VInh Huy đã rời giường tự bao giờ. Vân Ngọc nhìn ngó xung quanh phòng và đôi mắt lia tới đúng lúc Vinh Huy mở cửa phòng tắm.
Vân Ngọc nuốt nước bọt khi nhìn thấy Vinh Huy mở cửa phòng tắm trong trạng thái chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông. (GinGin: mới sáng ra đã rù quến bé cưng của tui, mà chắc bé cưng cũng đang thỏa mãn lắm vì coi bộ là háo sắc lắm cơ><)
Vinh Huy vừa mới tắm xong, vẫn còn vài giọt nước ấm nhỏ từ tóc y, trượt dần trượt dần xuống cơ bụng sáu múi, và biến mất nơi khăn tắm che đậy cả kho báu bí mật… (GinGin: nghe bé nhà tui tả đúng….)
[Ah… chào buổi sáng, sáu múi đẹp quá…]
Vinh Huy đỏ bừng mặt khi Vân Ngọc cứ nhìn chằm chằm vào y một cách si ngốc không chớp mắt như vậy. Vân Ngọc thậm chí còn chẳng thèm che dấu, đôi mắt cậu lướt tới luớt lui trên những múi bụng rắn chắc dẻo dai kia và… chếch mắt về cả đằng dưới nữa.. Vinh Huy quay người lại ngay lập tức, y căng thẳng nói, “C-Cậu cũng nên đi tắm đi, chúng ta đã hứa là sẽ đi hẹn hò- ý tôi là, đi đến hiệu sách ngày hôm nay.”
“A...Ah… Đúng vậy.” Vân Ngọc bừng tỉnh khỏi trạng thái mù mờ ngẩn ngơ (GinGin: vì mải ngắm ai đó…). Thân hình của Vinh Huy quả thật quá mãn nhãn khiến cậu không thể ngăn mình ngừng ngắm được. Vân Ngọc chạy nhanh vào phòng tắm, rồi lại nhanh chóng đi ra với duy nhất chiếc khăn tắm quanh hông, giống như Vinh Huy. Cậu muốn xem phản ứng của Vinh Huy, nhưng khi cậu mở cửa phòng tắm, Vinh Huy đã mất tăm khỏi căn phòng.
[Pupa: Vinh Huy ra ngoài rồi.]
(GinGin: ai lấy cái quần cho bé tui đội đi chứ quê chữ ê kéo dài quá mất… bé ơi mất giá quá><)
[Chết tiệt! Tao muốn anh ta chiêm ngưỡng thân hình của tao mà!]
[Pupa: Đây là lần đầu tiên cậu hẹn hò, chứ không phải lần đầu tiên đi kiếm tình một đêm đâu.]
Vân Ngọc chọn chọn bộ đồ đẹp nhất của cậu. Mặc dù Lý Vân Ngọc không có nhiều đồ tốt nhưng chỉ cần một chút chọn lựa, kết hợp, cậu đã trở nên đứng đắn lịch sự hơn rất nhiều.
Vinh Huy đang đứng đợi bên ngoài. Y đội một chiếc mũ đen, kèm theo chiếc khẩu trang đen che đi nửa khuôn mặt, phối với một chiếc áo hoodie trắng và quần jeans. Mặc dù bộ đồ cũng thật đơn giản, nó cũng không thể giấu nổi thân hình tuyệt vời của Vinh Huy và thân thế của y.
Vinh Huy cảm thấy hơi tội lỗi khi y nhìn thấy Vân Ngọc cố gắng chọn lựa kỹ càng để có thể phù hợp với y. Y biết rằng Vân Ngọc không có nhiều quần áo ăn diện ngoài mấy bộ đồ đồng phục. Vinh Huy ngượng ngùng nắm lấy bàn tay Vân Ngọc và xoa xoa nhẹ nhàng. “T-Tôi xin lỗi vì không thể chỉn chu quần áo được, tôi cần tránh người hâm mộ,... tôi...tôi không muốn họ thấy chúng ta.. cậu hiểu mà…”
Thật tình, Vân Ngọc cảm thấy đôi chút buồn buồn trong tim. (GinGin: một chút chết trong tim…) Bởi vì cậu đã cố gắng nhất có thể để ăn mặc chỉn chu nhất cho lần hẹn hò đầu tiên, nhưng Vinh Huy lại gặp rắc rối với thân phận là một ngôi sao đang nổi.
[Ah, khi tao trở lại thế giới thực, tao muốn có một người bạn trai không phải là một ngôi sao điện ảnh cơ. Thật là phiền nếu bọn tao không thể hẹn hò như một đôi yêu đương thông thường.] (GinGin: để rồi xem nào…)
[Pupa:... Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn trai cậu là Hàn Diệp? Anh ấy là ột ảnh đế đấy!]
[T-thì, tao có thể xem là ngoại lệ nếu đó là anh ấy. Tao là một người mang giới tính Hàn Diệp mà.] (GinGin: như quý zị đã biết, người ta có yêu nam hoặc yêu nữ, còn bé cưng của tui chỉ có Hàn Diệp là nhất, cuồng Hàn Diệp đến nỗi đặt giới tính Hàn Diệp luôn ạ=)))
“Chúng ta chỉ đi nhà sách thôi mà, ổn cả thôi!” Vân Ngọc mỉm cười.
Vinh Huy nhìn chằm chằm vào Vân Ngọc, người dường như không có gì vướng bận với việc thân phận của y cần phải giữ bí mật. Tim y càng trở nên nặng trĩu hơn nhưng Vinh Huy chỉ gật đầu và họ bước khỏi cổng ký túc xá đi thẳng đến trạm xe buýt.
Thế giới này khá tương tự với thế giới thật của Vân Ngọc, nơi mà các mối quan hệ giữa hai người đàn ông đã được chấp thuận ở thành phố, nhưng vẫn còn chút không thoải mái tại những vùng quê kém phát triển. Vì vậy, Vinh Huy vẫn tự nhiên nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Vân Ngọc ở trên xe buýt. (GinGin: vậy mà còn ngại thừa nhận là hẹn hò…) Có một vài người liếc sang phía họ, nhưng chẳng ai có ánh nhìn kỳ quái. Họ chỉ ngưỡng mộ mối tình của hai người thôi.
Cả Vân Ngọc và Vinh Huy đều đỏ bừng mặt và lòng bàn tay của Vân Ngọc bắt đầu tiết mồ hôi, cậu cố gắng tách đôi bàn tay ra, sợ Vinh Huy sẽ cảm thấy khó chịu với điều đó, nhưng Vinh Huy chỉ càng nắm chặt đôi tay ấy hơn, y không muốn buông ra giây phút nào. (GinGin: Ngọt chết tui rồi mọi người ơiiii).
“Tay tôi đổ mồ hôi…” Vân Ngọc cố gắng gỡ tay khỏi tay Vinh Huy.
“Là do tay tôi thôi, không phải tay cậu đâu.” Vinh Huy đáp lại. Y không muốn Vân Ngọc cảm thấy ngại ngùng khó xử bởi vì sự căng thẳng của cậu. (GinGin: thật luôn ngọt quá mọi ngườiiiii. Mặt hàng Vinh Huy này có còn không tui muốnnnnn!)
Họ đến trạm xe buýt trên thành phố, thời gian đã khoảng 9 giờ sáng rồi, hai người còn nhiều thời gian phía sau. Vinh Huy dẫn Vân Ngọc tới tiệm cà phê và ngồi vị trí gần cửa sổ. Họ gọi bữa ăn nhẹ và cùng nhau thưởng thức.
Vinh Huy bắt Vân Ngọc đồng ý để y mời bữa này, bởi vì y là người ngỏ ý muốn Vân Ngọc cùng đi. Vân Ngọc đang trong tâm trạng rất tốt,, hai người cuối cùng cũng đặt chân tới hiệu sách to nhất thành phố.
Thú thật thì, Vinh Huy không thích đọc sách. Y có thiên bẩm trong việc học hành, y có thể đọc bất cứ thứ gì và thấu hiểu nội dung của cuốn sách chỉ trong một lần đọc. Nhưng y biết Vân Ngọc rất thích đọc sách, nên đây chính là nơi hoàn hảo để họ hẹn hò.
Giống như Lý Vân Ngọc, Bạch Vân Ngọc cũng rất thích đọc sách, nhưng những gì cậu đọc không phải là sách học tập. Bởi vì cậu là một hủ nam, nên cậu thật sự rất rất thích boylove, và cậu cũng đã đọc rất nhiều tiểu thuyết lãng mạn. Oh, cậu cũng thích đọc tiểu thuyết và manga giới giải trí nữa.
Vân Ngọc bước tới khu tiểu thuyết, điều đó khiến Vinh Huy vô cùng ngạc nhiên, ‘Tôi nghĩ cậu thích sách học tập..”
Vân Ngọc lại trở nên lơ đãng, “Ah, tôi chỉ muốn thêm nhiều đầu sách với nhiều thể loại khác nhau cho tủ sách của tôi thôi..” Vân Ngọc nói dối, cậu cố gắng chuyển đề tài “Vậy còn anh? Anh muốn loại sách nào, tôi có thể giúp tìm cho”
Hiện tại, đến lượt Vinh Huy trở nên bối rối, “T-tôi...uh…” Vinh Huy có chút rối bời, y lấy đại một cuốn sách từ kệ và đưa ra cho Vân Ngọc, “Tôi cần quyển sách này.”
Vân Ngọc đọc lên tiêu đề của cuốn sách, cậu cười khúc khích “Hướng dẫn tự làm sơn móng tay? Tôi không biết rằng anh quan tâm nhiều đến bộ móng như vậy đấy!” Vân Ngọc không thể ngừng cười trước sự lựa chọn của Vinh Huy.
Vinh Huy rất ngượng ngùng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt thoải mái tươi cười của Vân Ngọc, Vinh Huy càng trở nên bối rối.
[Pupa: Ding! Fatemeter của Vinh Huy tăng lên 55%.]
Ngay lúc này, Vân Ngọc còn tâm trí nào đâu mà nghe thông báo của hệ thống. Cậu thấy Vinh Huy càng ngày càng thuận mắt hơn. Lần đầu tiên Bạch Vân Ngọc cậu lại cảm thấy vừa mắt một người như Hàn Diệp. Chà, thật ra Hàn Diệp vẫn luôn là người đứng thứ nhất, nhưng Vinh Huy cũng không tệ.
Nụ cười sảng khoái của Vân Ngọc cuối cùng cũng dừng lại, cậu đặt quyển sách lên giá và nói “Tôi vào nhà vệ sinh một chút. Đợi tôi ở đây nhé.”
Vân Ngọc vui vẻ tung tăng bước vào nhà vệ sinh.
[Pupa, hôm nay mày yên tĩnh thật đấy. Bình thường mày sẽ có một câu gì đó hoặc hành động gì đó để phá hỏng sự suиɠ sướиɠ của tao cơ mà? Đây có phải là dấu hiệu cho thấy rằng cuối cùng mày cũng đã phục tùng một ký chủ dễ thương như tao?]
[Pupa: Không, tôi chỉ đang đợi một thời điểm thích hợp.]
[Thời điểm thích hợp?]
[Pupa: Và bây giờ là thời điểm thích hợp, Tuấn Trạch đang đến.]
Vân Ngọc ngớ người trước thông báo đột ngột của hệ thống. Sau đó, từ trong gương, cậu nhìn thấy một bóng người cao lớn với đôi mắt phượng sắc nét nổi bật đang nhìn chằm chằm vào cậu, với vẻ mặt giận dữ. Tuấn Trạch nhếch mép khi thấy Vân Ngọc trở nên hoảng loạn trước sự hiện diện của anh.
Tuấn Trạch nhìn chằm chằm vào Vân Ngọc trong gương và đổ người về phía trước. Anh vỗ nhẹ vào má cậu vài cái, chế nhạo “Nhìn này, mày trưng diện thật đẹp đẽ để hẹn hò với Vinh Huy? Mày nghĩ cậu ấy sẽ yêu mày sao? Đừng mơ nữa, ai sẽ yêu mày với thân thể gầy gò và cái tính khóc sướt mướt ẻo lả của mày?” (GinGin: anh chắc chưa? Nhà ngoại hỏi lại một lần nữa là anh Châu Tuấn Trạch chắc chắn chưa ạ?=))))
Tuấn Trạch dùng ngón tay miết mạnh quai hàm của Vân Ngọc và nói: “Tao đã thấy mọi thứ rồi, tôm ạ.”
[Pupa: Ding! Fatemeter của Tuấn Trạch tăng lên 30%... Breakmeter tăng lên 30%.]