Editor: Thập Bát Sơn Yêu
Hôm nay bão phúc lợi 5 chương sau đó ta off 2 ngày nhé. Xin nghỉ 2 ngày để chuẩn bị edit bộ .
Cả hai bộ sẽ được up song song, nhưng bộ này vẫn là bộ up chính nhé~
———————————
Suốt một đêm, cũng không biết Hoắc Phi thiên phú kinh người hay là dược hiệu quá mức hung mãnh, Tô Đường lại một lần nữa cảm thấy mình sẽ chết.
Loại cảm giác chạy trốn bị bắt trở về, sau đó lại hung hăng đâm xuyên thân thể cô, mỗi một lần đều khiến cô muốn sụp đổ.
Đáng tiếc cô càng khóc, đối phương càng mạnh mẽ hơn.
Cuối cùng Tô Đường chỉ có thể gắt gao cắn chặt môi.
Tô Đường cũng không biết bây giờ là khi nào, chờ ý thức bắt đầu trở về, cô cảm thấy mình đã không còn là chủ nhân của thân thể này nữa.
Tô Đường cố hết sức mở mắt ra, còn tưởng rằng trong phòng sẽ không có người. Vậy mà lại thấy Hoắc Phi còn ở đây, giống như cảm giác được động tĩnh, hắn đem tầm mắt hướng lại gần.
Không có lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, cũng không có hỏi han ân cần, chỉ có tầm mắt lạnh như băng.
Phảng phất như người hôm qua điên cuồng không phải là hắn.
Phản ứng này cũng không làm Tô Đường kinh ngạc, nam chủ hắc hóa 100%, cũng không phải chỉ ăn chút ngon ngọt là có thể lừa tốt. Nhất định phải làm cho hắn đau, khiến hắn hối hận.
Trong khách sạn màn dày kéo lại, Tô Đường cũng không đoán được bây giờ là mấy giờ.
Cô ở trên giường hoàn hồn một lúc, mới cố sức đứng lên.
Miệng rất đau, một nửa là do chính mình cắn, còn một nửa là do tên cầm thú Hoắc Phi kia cắn.
Hoắc Phi cứ như vậy lạnh lùng nhìn Tô Đường, nhưng chờ đến khi cô xuống giường, ánh mắt lập tức liền buồn bã.
Trên da thịt như trắng như gốm sứ hiện lên dấu vết xanh tím chỉ thuộc về hắn, nhìn vào đều khiến người khác mê muội.
Tô Đường đi rất chậm, thân hình cũng hơi cong. Ngày hôm qua có bao nhiêu quá mức, hắn so với ai khác đều rõ ràng.
Có lẽ lúc đầu là do dược hiệu phát tán, nhưng về sau, hắn vẫn có ý thức. Hoặc là nói ngay đầu hắn đã cố ý phóng túng bản thân.
Quần áo đã không thể mặc nữa, Tô Đường cũng không làm ra vẻ, liền như vậy đi đến phòng tắm.
Tô Đường tùy ý tắm rửa, tóc cũng không sấy khô, mặc áo tắm dài vào đi ra ngoài. Sau khi rời khỏi cũng không nhờ người, mà là đi đến vị trí máy bàn của khách sạn. Chỉ mới đi được một nửa, trước mắt liền hoa lên.
Tô Đường lảo đảo, miễn cưỡng đỡ tường ổn định, cũng không dám đi nữa.
Tô Đường hỏi: "Hệ thống, hiện tại tình huống thân thể tôi làm sao vậy?"
Hệ thống trầm mặc một lát: [ Túng dục quá độ nha. Hiện tại cô đang ở trong phạm vi trừng phạt, một đợt thao tác này lập tức khiến bệnh tình của cô chuyển biến xấu.]
Hiện tại thân thể Tô Đường vất vả lắm mới dưỡng tốt lên, làm vài vận động nhỏ cũng không phải không được. Nhưng ngày hôm qua Hoắc Phi quá mức điên cuồng, đổi thành người khác cũng ăn không tiêu.
Cho nên không có gì bất ngờ xảy ra, Tô Đường hôn mê.
Tô Đường té xỉu trong chớp mắt, Hoắc Phi trong lòng liền căng thẳng.
Hắn bước nhanh tới đem người tiếp được, nhưng khi hắn phát hiện người trong lòng ngực thế mà lại yếu ớt như vậy, lập tức liền hoảng hốt.
Cảm giác này cực kỳ giống một năm trước. Cô đem mình vứt bỏ, từ đây thế giới của hắn không còn hình bóng cô nữa.
"Khương Ngư?"
Tô Đường đương nhiên sẽ không đáp lại, Hoắc Phi cũng từ trong hoảng loạn trấn định lại.
Hắn đem người ôm tới trên giường, đang chuẩn bị gọi điện thoại, lại ngừng lại, sau đó đem chăn đắp kín, lúc này mới một lần nữa cầm lấy di động.
Bác sĩ tư nhân rất nhanh liền chạy đến, ông ta trước tiên làm kiểm tra toàn thân, sau đó liền trầm mặc.
Cả quá trình Hoắc Phi đều không nói một lời, thấy thế mới trầm mặt nói: "Nói thẳng."
Bác sĩ nói: "Là nhịp tim quá chậm khiến cho té xỉu. Còn xen lẫn nhân tố khác, nhiệt độ cơ thể cũng có chút cao."
Ông ta nói xong lời này, lại uyển chuyển nói: "Ngài nên ôn nhu một chút. Còn có, nhịp tim quá chậm lúc lớn lúc nhỏ, tôi đề nghị nên đi bệnh viện làm kiểm tra toàn bộ."
Ông tuy là bác sĩ tư nhân, nhưng không có dụng cụ, ông ta cũng không thể xác định 100% được.
Hoắc Phi cau mày, cũng không thể mặc kệ không quan tâm, liền sai người hẹn trước với bệnh viện.
Lúc Tô Đường tỉnh lại, hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi. Không phải là khách sạn xa hoa nhưng cũng không kém chút nào. Nơi này sáng sủa sạch sẽ, có sô pha TV.
Nếu không phải chóp mũi tràn ngập mùi nước sát trùng nhàn nhạt thì nơi này hẳn là cái phòng ở không tồi.
Tô Đường vừa tỉnh lại, liền phát hiện trong phòng bệnh còn có những người khác, có cả vị trợ lý cô đã gặp qua một lần.
"Khương tiểu thư, cô đã tỉnh. Tôi lập tức đi gọi bác sĩ."
Trợ lý căn bản không cho Tô Đường cơ hội nói chuyện, vội vàng chạy ra ngoài.
Sau đó, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, ngoại trừ bác sĩ còn có Hoắc Phi. Ánh mắt hắn có chút phức tạp, đau lòng, chán ghét thậm chí còn có một tia sợ hãi.
Hoắc Phi cảm thấy người giống như Tô Đường, sức khỏe khẳng định sẽ không quá kém. Vì tiền, cô còn có thể đem người nhà sớm chiều ở chung mười năm đẩy đi. Người ích kỷ như vậy sao có thể sống chật vật được.
Bác sĩ không rõ ân oán của bọn họ, thấy người bệnh tỉnh lại, liền đi tới.
"Khương tiểu thư, ngày thường cô có chỗ nào không thoải mái không?"
Hai ngày nay Tô Đường bị lăn lộn nên gầy đi không ít, sắc mặt tái nhợt động lòng người nhưng lại hết sức bình tĩnh, thậm chí còn có chút bình tĩnh quá mức.
"Không có."
Hai ngày không uống nước, thanh âm khàn khàn cực kỳ. Lúc sau, cô đem ánh mắt dời về phía Hoắc Phi: "Tôi có thể xuất viện không?"
Bác sĩ nhíu mày: "Khương tiểu thư, nhịp tim cô quá chậm, không có khả năng không khoẻ."
Tô Đường không tính nghe bác sĩ nói, cố chấp ngắt lời nói: "Bác sĩ, thân thể của tôi, tôi so với ai khác đều hiểu rõ hơn."
Tô Đường nói xong lời này, liền không nghĩ ở lại bệnh viện đợi.
Chỉ là người mới từ trên giường bệnh đi xuống, đầu gối liền mềm nhũn, cả người cứ như vậy quỳ xuống.
Tô Đường vừa quỳ xuống, Hoắc Phi không hiểu sao liền hoảng hốt. Hắn trầm mặt, đem người một lần nữa đặt trên giường bệnh.
Sau đó liền nghe bác sĩ tiếp tục nói: "Nhịp tim quá chậm dẫn tới cả người vô lực, Khương tiểu thư hẳn là còn có tình trạng đầu ngón tay tê dại......"
Bác sĩ nói rất nhiều, những lời này không phải lần đầu tiên Hoắc Phi nghe thấy, nhưng lại một lần nữa nghe được, trái tim không hiểu sao lại tê rần.
Nhưng đương sự Tô Đường, cả người lại vô cùng bình tĩnh, "Cho nên?"
Bác sĩ: "Trái tim cản trở đường truyền, Khương tiểu thư cần kiểm tra thêm một bước. Một khi chuẩn đoán chính xác, cô có hai lựa chọn, bảo thủ trị liệu bằng thuốc men hoặc là giải phẫu."
Tô Đường lại nói: "Không cần thiết, tôi muốn xuất viện."
Người bệnh không phối hợp, sắc mặt bác sĩ có chút không tốt. Đương nhiên, không tốt nhất là Hoắc Phi.
Từ lúc hắn vào phòng đến bây giờ, một lời cũng không nói. Mà khi Tô Đường lặp đi lặp lại nhiều lần yêu cầu xuất viện, hắn rốt cuộc cũng mở miệng.
"Nằm viện, làm theo lời bác sĩ nói."
Tô Đường vẫn luôn biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng nghe được lời này lại châm biếm một tiếng.
"Hoắc tiên sinh, anh lấy thân phận gì mà yêu cầu tôi."
Cô vẫn minh diễm động lòng người như vậy, chỉ là ánh sáng trong mắt đã biến mất.
Rõ ràng người ở trước mắt, nhưng Hoắc Phi lại cảm thấy cô muốn biến mất. Sắc mặt hắn rất kém, nghe Tô Đường nói xong lời kia, sắc mặt của hắn càng trở nên khó coi.
"Khương Ngư, tôi hiện tại vẫn là ông chủ của cô."
Tô Đường nhìn hắn, không tiếng động cười: "Một ngàn vạn, ngủ một lần, tôi nhớ rõ Hoắc tiên sinh đã nói qua."
Hoắc Phi sắc mặt khẽ biến, lại nghe Tô Đường mở miệng: "Hoắc tiên sinh, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa."
Hoắc Phi sửng sốt, lại ngẩng đầu, hai mắt đã là một mảnh màu đỏ tươi.
Trợ lý ở một bên đã bị dọa điên rồi. Trùng hợp lúc này lại có tiếng chuông điện thoại vang lên. Trợ lý theo âm thanh nhìn lại, phát hiện là ở trong túi xách của Khương Ngư.
Ngày đó cô bị Hoắc Phi mang đi, túi cũng không kịp lấy, cuối cùng vẫn là người đoàn phim bên kia liên hệ với Hoắc Kỳ đưa tới.
———————————
Wattpad: Thập Bát Sơn Yêu