Sau khi Trúc Vũ nói xong, hai người bỗng dưng lại yên lặng. Cậu nhìn anh, anh nhìn cậu cảm giác thật lạ. Cả thế giới đều sống động, nhưng dường như cậu cảm thấy chỉ có anh và cậu mới thật sự sống.
Còn anh, trong lòng anh cũng xuất hiện một suy nghĩ kì lạ, suy nghĩ rằng anh cũng là một người sống chân thật, chứ không phải là trí tuệ nhân tạo. Nhưng anh nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này ra, dù có thế nào đi nữa thì anh cũng chỉ là một trí tuệ nhân tạo mà thôi.
- Ngày mai anh nghỉ.
Anh bỗng dưng nói.
Chu Nhan nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, anh từ khi đến đây đa số thời gian đều phải đến công ty, bỗng nhiên ngày mai lại nghỉ? Tuy thấy lạ nhưng cậu vẫn “ừm” một tiếng đáp lại anh.
- Ngày mai, chúng ta đi công viên chơi nhé.
Anh lại nói tiếp.
Cậu nghe vậy thì càng ngạc nhiên hơn, hai mắt không tự chủ mà mở lớn lên. Đi chơi công viên? Đây là thứ mà trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến. Cậu cảm giác lúc này bỗng nhiên rất háo hức, rất trông đợi.
- Chúng ta thật sự sẽ đi công viên sao?
Để chắc chắn, cậu hỏi lại. Có lẽ vì quá kích động mà khi hỏi cậu bật người dậy, hai tay còn không tự chủ mà ôm lấy cánh tay anh.
Anh thấy cậu như vậy thì có hơi buồn cười, chỉ là đi công viên thôi mà cậu lại kích động đến vậy. Thật giống như trẻ con.
Cậu vẫn còn đang nhìn anh để đợi câu trả lời, anh không nhịn được xoa xoa đầu cậu rồi “ừm” một tiếng.
Hôm sau, đúng như đã nói, Trúc Vũ thực sự không đi làm. Sau khi ăn sáng xong, thì hai người chuẩn bị đi công viên.
Cùng đi với hai người còn có Lâm Nghiên Nhi, và một người khác. Người này tên Lưu Chí Kiệt, một người bạn mà Trúc Vũ nguyên bản quen biết. Vốn dĩ chuyến đi sẽ chỉ có ba người anh, cậu và Lâm Nghiên Nhi, nhưng anh suy nghĩ một lúc liền gọi thêm của Lưu Chí Kiệt. Bởi vì người này có tình cảm với Lâm Nghiên Nhi, kêu hắn đi cùng liền dễ tìm cơ hội để hai người ở riêng hơn.
Công viên giải trí rộng lớn, rất nhiều người qua lại. Chu Nhan hai mắt lấp lánh nhìn trái nhìn phải, đây là lần đầu tiên cậu được đến nơi này.
- Trúc Vũ ca, bên kia có bán nước, để em đi mua nước cho anh nhé.
Lâm Nghiên Nhi nói, cô nghĩ mình chu đáo như vậy, nhất định anh sẽ cảm thấy cô rất tốt.
Anh nghe cô nói thì hơi suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Cô thấy vậy thì nhanh chóng đi mua nước. Đương nhiên là người có tình cảm với cô, Lưu Chí Kiệt cũng đi cùng.
Ngay khi họ rời đi, anh liền cầm tay cậu, sau đó kéo cậu nhanh chóng đi về một hướng khác.
- Không đợi họ sao?
Cậu hỏi.
Anh mỉm cười trả lời:
- Không cần, hôm nay vốn dĩ là muốn cùng em đi chơi riêng.
Cậu nghe anh nói thì có hơi ngượng ngùng mà cúi thấp đầu, vành tai đỏ lên.
- Cảm ơn anh.
Cậu nói nhỏ.
Anh xoa nhẹ đầu cậu nói:
- Không có gì. Thôi, chúng ta đi chơi. Chẳng phải hôm qua em háo hức lắm sao? Hôm nay nhất định phải chơi thật vui đấy!
Cậu “ừm” một tiếng rồi đi theo anh.
Trò chơi đầu tiên mà hai người chơi chính là tàu lượn siêu tốc, một trò không thể không chơi khi đi công viên. Cậu ngồi vào ghế, trong lòng hồi hồi không thôi. Anh giúp cậu thắt dây an toàn rồi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu để cậu đỡ hồi hộp.
Rất nhanh, tàu bắt đầu di chuyển, ban đầu còn chầm chậm, sau đó nhanh dần. Dưới sức gió đập vào mặt, Chu Nhan nhắm chặt hai mắt lại, sợ hãi mà hét lên, sau đó vì quá sợ mà ôm chặt lấy anh đang ngồi bên cạnh.
Cuối cùng, khi tàu dừng lại, sắc mặt cậu tái mét lảo đảo bước ra ngoài.
- Không sao chứ?
Anh hỏi.
Cậu xua tay nói:
- Không,...
Cậu vội vàng chạy đến bên cạnh thùng rác gần đó mà nôn.
Anh thấy vậy thì lo lắng, trên tay cầm chai nước lọc vừa mua đi đến, vỗ vỗ lưng cậu.
- Em, em không sao. Chắc do lần đầu đi nên chưa quen.
Cậu nhận lấy chai nước anh đưa xúc miệng rồi nói.
Anh thấy cậu mặt mày vẫn còn hơi trắng bệch nhưng có vẻ thực sự không quá đáng ngại thì tuy còn hơi lo lắng nhưng vẫn im lặng.
Một lúc sau, sắc mặt cậu trông có vẻ tốt hơn, hai người lại tiếp tục chơi trò tiếp theo.
Lần này hai người chơi trò vòng đu quay khổng lồ. Tốc độ của vòng đu quay không quá nhanh, hai người ngồi cạnh nhau, mỉm cười nhìn vào đối phương. Trong ánh dương nhè nhẹ, cảm giác trong mắt là hình ảnh đẹp nhất nhân gian.
Khi vòng đu quay lên đến trên đỉnh cao nhất, cậu ghé lại gần anh nói:
- Trúc Vũ, chúng ta mau chóng kết hôn nhé.
Anh nghe vậy thì ngẩn ra, kết hôn mà cậu nói chính là làm nhiệm vụ, nhưng anh lại cảm giác thật lạ. Đợi mãi một lúc sau, khi vòng quay lần nữa đến nơi cao nhất, anh mới quay sang nói:
- Được, anh sẽ nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ.
Cậu nghe anh nói thì vui vẻ, thời gian của cậu sắp hết rồi, đến khi đó kết hôn xong là có thể hoàn thành nhiệm vụ.