Trúc Vũ nghĩ Chu Nhan vẫn còn thức nên dự định đi lên phòng để nói với cậu về nhiệm vụ của hai người. Nhưng khi mở cửa ra anh phát hiện cậu đã ngủ mất rồi. Anh thấy vậy thì đi đến ngồi bên giường, thầm nghĩ sẽ ở đây đợi cậu tỉnh dậy.
Chu Nhan cũng cảm nhận được có người ngồi bên cạnh mình. Không cần nghĩ cậu cũng biết được người này là ai. Mà biết người này là ai thì càng cảm thấy không được tự nhiên. Cậu khó chịu, cuối cùng không nhịn được mà mở mắt, làm bộ như vừa mới tỉnh dậy.
- Ưm... Trúc Vũ? Sao anh lại ở đây?
Cậu hỏi anh, trong lòng thì lại cảm thấy chuyện giả vờ này quá mất mặt.
Anh thấy cậu đã tỉnh thì cũng có hơi bất ngờ. Nghe cậu hỏi thì trả lời lại:
- Anh đang muốn bàn với em về nhiệm vụ của chúng ta.
- Nhiệm vụ... ấy ạ?
Cậu có hơi ngập ngừng hỏi lại. Không ngờ mới vừa xem nhiệm vụ thì anh cũng đã đến để bàn về vấn đề này.
- Ban nãy em có xem rồi, có phải nhiệm vụ bị sai không thế?
Cậu hỏi tiếp.
Anh nghe cậu hỏi thì nghi hoặc:
- Sai sao? Chỗ nào thế?
Cậu trả lời:
- Em thấy nhiệm vụ là hai người chúng ta dệt nên một câu chuyện tình yêu nam - nam. Có phải là sai rồi không?
Cậu hỏi xong, trong lòng liền niệm đi niệm lại câu sai đi, sai đi. Tuy rằng lúc trước người cậu lấy là nam nhưng cậu không thích nam. Giờ nói cậu cùng anh yêu nhau gì đó cậu không làm được.
Anh nghe cậu nói thì thành thật trả lời:
- Nhiệm vụ đúng mà em, đâu có sai.
Khuôn mặt anh vẫn như cũ, vẫn là khuôn mặt đẹp đẽ vẫn hòa nhã, dịu dàng như trước nhưng lời nói ra lại khiến cho Chu Nhân cậu ngẩn người. Điều mà cậu lo sợ nhất, đã trở thành sự thật!
Vì cái gì? Vì sao nhiệm vụ lại như vậy chứ?
- Anh là trí tuệ nhân tạo “Hệ Thống Tình Trai” nên nhiệm vụ tất nhiên phải là tình yêu nam - nam rồi.
Anh lại nói tiếp.
Cậu nghe vậy thì trong lòng gào thét, nhưng cậu cùng anh đã ký hợp đồng bây giờ cậu không thể nuốt lời được.
Quyết định trong lòng, cậu thở dài một cái sau đó hỏi anh:
- Vậy chúng ta phải làm nhiệm vụ như nào?
Anh đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra, nhìn ra bên ngoài, anh nói:
- Chúng ta phải đóng vai một đôi tình nhân, kết hôn và sống cùng nhau cho đến khi kết thúc sinh mệnh ở thế giới này.
- Bắt buộc phải như vậy sao?
Cậu hỏi lại.
Anh dừng một lúc rồi mới “Ừm” một tiếng. Anh cũng không dám chắc, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh đi làm nhiệm vụ. Nhưng những điều đó là do một đồng nghiệp đã có nhiều năm kinh nghiệm của anh bày cho, hẳn là sẽ đúng.
Anh ừm xong thì cả hai trầm mặc, không biết phải nói gì nữa.
Thấy cậu không lên tiếng, anh liền quay lại, sau đó nói với cậu:
- Em hẳn là còn mệt nên nghỉ ngơi sớm đi, anh không làm phiền em nữa.
Cậu đáp “vâng”. Anh nghe xong thì không làm phiền cậu nữa, đi ra ngoài.
Lúc này trong phòng chỉ còn một mình Chu Nhan. Cậu từ bên trong nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ. Hình như lâu lắm rồi cậu không nhìn thấy được một quãng trời rộng và đẹp như vậy. Là anh đã cho cậu được nhìn thấy nó. Cậu suy nghĩ trong đầu, nếu như đã nợ ân tình của anh vậy thì cậu sẽ cố gắng phối hợp cùng anh làm nhiệm vụ thật tốt để đền đáp vậy.
Ừm! Nên như vậy!
Cậu nghĩ xong lại nhìn ra bầu trời đẹp đẽ kia, tiếp tục ngắm nhìn nó. Không chỉ là một quãng trời, mà hình như thế giới trong nhận thức của cậu cũng trở đẹp đẽ hơn cả.
...
Những ngày sau đó, mỗi khi ở trước mặt người khác, hai người đều đối xử với nhau hệt như một cặp tình nhân vậy. Không, phải là Trúc Vũ đối xử với Chu Nhan như đối xử với bạn gái, vậy nên rất nhanh toàn bộ người hầu trong nhà đều gọi cậu là phu nhân.
Chu Nhan cũng cảm thấy hai người đóng vai quá thật. Nhiều lúc, cậu còn nghĩ hai người thật sự đang yêu. Nhưng cậu rất nhanh gạt bỏ suy nghĩ này đi, bởi vì cậu biết hai người chỉ đang làm nhiệm vụ, một khi nhiệm vụ kết thúc thì tình cảm gì đó đều chấm dứt. May mắn là anh ấy là tổng tài của một công ty lớn, công việc hằng ngày rất nhiều, vậy nên hai người rất ít khi hai người chạm mặt nhau.
Haizz, nhưng như vậy cũng khiến cậu cảm thấy không vui. Thế giới nhìn xinh đẹp, chân thật như vậy nhưng cậu lại cảm giác không đúng lắm. Cái cảm giác này len lỏi trong cậu càng ngày càng lớn, dần khiến cậu hình thành một thứ gì đó rất lạ mà cậu không nhận ra.
Thời gian trôi đi, rất nhanh hai người đã đến thế giới này được ba tháng. Đầu xuân hối hả, anh vẫn phải bận bịu công việc như cũ. Cậu nhàm chán ngồi trong vườn phơi nắng, nhưng sắc mặt có hơi trắng bệch.
Cơ thể này của cậu từ nhỏ phơi nắng, phơi sương gian khổ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm nên nói không có bệnh gì trong người mới lạ. Cậu đã thử đi kiểm tra một lần, không ngờ kết quả lại là bệnh máu trắng, hơn nữa hiện tại không thể chữa, chỉ có thể ngăn chặn nó kết thúc sinh mệnh của cậu sớm hơn thôi.
Haizz, không ngờ...
Cậu cũng không có nói cho Trúc Vũ biết, bởi cậu cảm thấy không cần thiết lắm. Chờ cho một thời gian nữa anh rảnh rỗi hơn, hai người sẽ kết hôn. Lúc đó cậu vừa hay chết đi là đẹp.