Xuyên Nhanh Công Lược: Nam Chủ Bệnh Kiều Đang Hắc Hoá

Chương 6: Tuyến đường xe buýt số 44 (6)



Hạ Lâm Âm nâng chiếc gương trong tay lên, gương phản chiếu rõ ràng khuôn mặt trắng bệnh như tuyết của cô, cô cố gắng hết sức giả vờ bình thường sửa sang lại tóc trước gương.

Trong khi vuốt những lọn tóc bên má ra sau tai, cô hơi nghiêng gương và nhìn ra phía sau! Phương hướng nơi tầm mắt phát ra!

Khi cô chiếu gương qua, cảm giác bị một tầm mắt mãnh liệt khoá chặt đột nhiên biến mất!

Chỉ thấy bóng dáng người đàn ông ngồi ở hàng ghế cuối trong gương trang điểm, hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó, bất động như một tác phẩm điêu khắc.

Hạ Lâm Âm nhìn chằm chằm vào gương không chớp mắt, thời điểm cô dùng gương quan sát người đàn ông, "Xích" một tiếng, cửa xe đóng sầm lại.

Cơ thể Hạ Lâm Âm run lên, tiếng "Xích" đột ngột này, doạ cô đang tập trung quá độ suýt ném chiếc gương trong tay!

“Ha—” Dường như có tiếng cười khẽ vui sướng từ phía sau truyền tới.

Đứng bên cạnh biển báo trạm dừng xe buýt là một người đàn ông trung niên đầu hói, có phần mập mạp, ông ta nhìn chiếc xe buýt với vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

Tài xế xe buýt cũng không thúc giục hay lái xe đi mà im lặng chờ đợi.

Người phụ nữ trung niên cảm thấy hành vi của tài xế hơi kỳ quái, nói thật, cô ta cảm thấy mọi người trên xe hôm nay đều có tật xấu, không có ai là bình thường cả.

Hơn nửa đêm ngồi trong xe bất an trong lòng, cứ luôn cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra.

Đặc biệt là nhìn thấy người đàn ông trung niên kia muốn lên xe nhưng không dám lên, giống như trong xe có quái vật ăn thịt người gì đó, người phụ nữ trung niên càng tức giận, "Mẹ nó ông muốn lên xe không hả! Không muốn lên xe thì lăn xa ra chút!"

Người đàn ông trung niên bị người phụ nữ trung niên mắng, lùi lại phía sau, lắc đầu như trống bỏi, "Tôi không lên xe! Tôi không lên xe! Tôi không muốn lên xe a!"

Sau đó "A a" kêu to bỏ chạy.

Như kẻ điên chạy ra từ bệnh viện tâm thần.

Nam sinh đeo tai nghe trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên vừa chạy đi, "Người này... Bị bệnh à?"

Tài xế cuối cùng cũng đóng cửa, xe buýt lại chuyển động lần nữa.

Hạ Lâm Âm quay đầu nhìn người đàn ông trung niên đã chạy xa phía sau xe buýt, một cảnh tượng làm cô kinh hãi xảy ra.

Hai chân người đàn ông trung niên đang gào thét chạy khỏi xe buýt dần dần biến mất, nên chỉ còn lại nửa người của ông ta chuyển động, sau đó chỉ còn một cái đầu, và cuối cùng cái đầu cũng biến mất.

Toàn thân người đàn ông trung niên như bị cục tẩy tẩy từ chân đến đầu.

Ngoài Hạ Lâm m, còn có người phụ nữ mặc bộ vest nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi như vậy.

Một người sống sờ sờ cứ như vậy bốc hơi trước mặt bọn họ, không hề lưu lại dấu vết gì.

Bọn họ đều biết nguyên do người đàn ông trung niên không lên xe, vì đây là chuyến xe buýt quỷ, trên xe có quỷ.

Nhất định người đàn ông trung niên là người chơi, đây là hậu quả của việc không lên xe sao?

Bờ môi trắng bệnh của người phụ nữ mặc vest run rẩy, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng, thật may, may mà cô không có không lên xe..

May là vừa rồi cô ta không xuống xe.

Thời gian trôi qua một giây một phút, ngoài cửa kính xe không có một tia sáng, duỗi tay không thấy năm ngón.

Tài xế xe buýt, bà lão mang giỏ tre, thanh niên đội mũ lưỡi trai và một cô gái mặc áo quần trắng với mái tóc bồng bềnh, so với ba NPC còn lại, bốn người này trông hơi dị thường.

Ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đèn đường phía trước chiếu vào, lại là một trạm xe buýt khác!

Hạ Lâm Âm nắm chặt tay thầm cầu nguyện, người chơi người chơi người chơi! Phải là người chơi!

Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần âu đen đứng trước băng ghế, thân hình mảnh khảnh đổ bóng dài trên mặt đất.

Với cặp kính gọng bạc trên sống mũi cao, hắn nhìn có vẻ rất điển trai hiền lành.

Thời điểm xe buýt dừng lại trước mặt, hắn không chút chần chừ, chân dài bước lên xe.

Hạ Lâm Âm không nhìn ra một tí hoảng hốt trên gương mặt tuấn tú của hắn, trong lòng không khỏi có hơi thất vọng, đây có lẽ cũng là một NPC.

Người đàn ông đeo kính quét một vòng, đi thẳng đến chỗ ngồi hàng ghế sau xe buýt, sau đó ngồi xuống phía sau các cô.

Ngồi xuống xong, người đàn ông đeo kính nghiêng người về phía trước, nhẹ giọng hỏi: "Người chơi?"

Giống như tiếng đàn Cello kéo ra, giọng nói ấm áp từ tính chậm rãi lọt vào tai của Hạ Lâm Âm và Trương Nhã Nhã.

Mặc dù giọng điệu nghi ngờ, nhưng càng có ý vị khẳng định hơn.Ánh mắt Hạ Lâm Âm dao động, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.

Trương Nhã Nhã càng kích động quay sang nhìn người đàn ông đeo kính, "Làm sao anh biết chúng tôi là người chơi? Anh...... Anh cũng là người chơi ư?"

"Cái gì?! Anh cũng là người chơi!" Người phụ nữ mặc vest đột nhiên nhào tới, gắt gao bắt được tay người đàn ông giống như bắt được rơm rạ cứu mạng.

Người đàn ông đeo kính nhìn người phụ nữ mặc vest đang nắm chặt hai tay hắn, khẽ cau mày, đặt ngón trỏ thon dài lên môi, "Suỵt!"

Trương Nhã Nhã và người phụ nữ mặc vest lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt vẫn kích động nhìn người đàn ông, trong lòng âm thầm truyền ra khát cầu.

"Một, vị nữ sĩ xinh đẹp này, trước hết buông tay tôi ra đã." Người đàn ông đeo kính thân sĩ* nói, hắn đẩy kính lên sống mũi, tròng kính sạch sẽ phản chiếu ánh sáng chói lòa, khiến người ta khó nhìn thấy rõ mắt hắn.

*Thân sĩ: Người có học vấn thuộc đẳng cấp trên trong xã hội.

"Xin lỗi nhiều, tôi quá kích động.” Người phụ nữ mặc vest đỏ mặt xấu hổ nhìn người đàn ông đeo kính, cô giống như lơ hạ thấp cổ áo, như ẩn như hiện lộ ra áo ngực ren màu đen.

Người đàn ông đeo kính không liếc mắt một cái vào cảnh xuân, tiếp tục nói: "Hai, mặc dù tất cả chúng ta có thể chết bên trong trò chơi này, không tương tác gì với nhau trong tương lai nhưng tìm hiểu nhau chút đi. Tôi tên Tô Cẩn Ngôn."

“Tôi, tôi, tôi… Tôi tên Trương Nhã Nhã.” Trương Nhã Nhã căng thẳng đến nỗi đầu lưỡi thắt lại, thậm chí cô không dám nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của Tô Cẩn Ngôn.

Lúc Tô Cẩn Ngôn còn chưa lên xe đã cảm thấy giá trị nhan sắc của người đàn ông này rất cao, không thua gì ngôi sao nổi tiếng, bây giờ nhìn cận cảnh lại cảm thấy làn da của đối phương tốt đến nỗi con gái phải ghen tị, một chút lỗ chân lông đều nhìn không ra.

"Tôi tên Bạch Tuyết Nhi, ba tôi là thị trưởng thành phố A, chỉ cần anh cứu tôi—"

Tô Cẩn Ngôn giơ tay ngắt lời Bạch Tuyết Nhi, "Trong trò chơi này không ai có thể cứu ai, chỉ có cô mới có thể cứu chính mình, còn có, cô trước đây là ai, ở đây cũng không có gì đáng nói, chúng ta chẳng qua chỉ là kẻ đáng thương bị kéo vào game kinh dị mà thôi."

Nghe Tô Cẩn Ngôn nói, Bạch Tuyết Nhi không cam lòng cắn môi.

“Hạ Lâm Âm.” Hạ Lâm Âm không làm điều vô nghĩa, mà hạ thấp giọng hỏi, “Chúng ta bây giờ rõ ràng như vậy, sẽ không bị quỷ để ý sao? Ừm… Ý tôi là, nhiệm vụ của chúng ta là tìm quỷ, hiện tại quỷ chưa động thủ, nó cũng có thể sẽ có nhiệm vụ hay không, nhiệm vụ là tìm người chơi và giết người chơi, hay là trò chơi đang hạn chế để không thể giết nhầm NPC?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv