Editor: Tieen
"Nếu tôi hướng về Bạch gia, thì trước đó đã không đưa Phác Tiêu biết bao nhiêu kế hoạch của Bạch gia như vậy, đến nỗi bị đuổi ra khỏi đó? Nói cho cùng tôi đều vì Phác gia.
Các người không hiếu kỳ vì sao hôm nay tôi xuất hiện ở Đường gia sao?
Đều là do Bạch Cập đứng sau lưng ra tay, để các người xấu mặt trước nhiều người, chia rẽ mối quan hệ giữa Đường gia và Phác gia.
Các người hận Bạch Cập, mà tôi cũng vừa lúc muốn tiêu diệt Bạch gia.
Cho nên, tôi cần thiết phải nói dối sao?"
Bạch Mạn Tinh hai mắt tràn ngập thù hận, nói năng khí phách.
Lời nói đều là sự thật, ba người Phác gia không thể cãi lại.
Cha Phác trầm mặc trong chốc lát, mở miệng: "Cô nói có tư liệu tuyệt mật, làm thế nào cô lấy được?"
Ngay khi bọn họ tin tưởng cô không hướng về Bạch gia, tư liệu tuyệt mật làm thế nào có được sao?
"Đương nhiên là có người." Bạch Mạn Tinh tự tin, hiện tại bên người cha Bạch cô còn có một đồng minh, tuy rằng bị phản bội, nhưng trên tay cô nắm giữ nhược điểm bà ta, hiện tại vừa lúc có thể dùng tới.
Cha mẹ Phác trong mắt sáng ngời, Phác Tiêu suy nghĩ trong nháy mắt cũng gật đầu.
"Nhưng mà, nếu lần này Bạch gia sụp đỗ, tôi muốn cùng Phác Tiêu đính hôn." Cô muốn quang minh chính đại ở lại Phác gia, ai cũng không có tư cách nói cô!
Đáy mắt Phác Tiêu sắc bén, bản thân hắn đối với Bạch Mạn Tinh có cảm tình, nhưng hiện giờ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, một chút cảm tình kia toàn bộ đều bị thiêu rụi.
Tự giễu chính mình, hôn ước của hắn luôn cùng vận mệnh Phác gia gắn liền.
Thật là châm chọc.
"Được."
Một tiếng được này là từ miệng Phác Tiêu thốt ra.
Bạch Mạn Tinh vui sướng, mẹ Phác cùng cha Phác kinh ngạc, ánh mắt đều dừng ở trên người Phác Tiêu đang xoay người đi lên lầu.
-
Bạch Mạn Tinh lợi dụng Lam Duyệt từ chỗ cha Bạch bên kia lấy được cơ mật của tổ chức, giáng cho Bạch gia một đòn trí mạng.
Bạch gia tổn thất nghiêm trọng, vốn tưởng rằng có thể thuận lợi thâu tóm Bạch gia, đang đắc thế thì Tập đoàn tài chính Phác thị lại là lâm vào nguy cơ.
Lúc này đây, Tập đoàn tài chính Phác thị rơi vào khủng hoảng vì các công ty liên tục bị niêm phong không hề châm chước.
Phác gia tìm mọi cách cầu cứu, cha Phác chỉ có thể căng da đầu xin Đường lão giúp đỡ, Đường lão bên kia thái độ rất cường ngạnh, sẽ không giúp, cha Phác lại là tìm kiếm mấy người vẫn luôn hợp tác, cuối cùng kết quả đều giống nhau.
Tình thế hiện giờ, không ai dám giúp?
Ngày đó tại bữa tiệc sinh nhật Đường Tuyết, sự việc Phác gia làm rất nhiều gia tộc lớn đều ở đấy biết được, bọn họ lại không ngốc, không muốn cùng Đường gia đối địch.
Cha Phác và Phác Tiêu tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, trở lại Phác gia, nhìn thấy Bạch Mạn Tinh, cha Phác cho người lập tức đem cô ta đuổi ra ngoài, bất luận Bạch Mạn Tinh náo loạn cầu cứu Phác Tiêu như thế nào, Phác Tiêu đều nhấp môi cam chịu.
Bạch Mạn Tinh bị đuổi khỏi Phác gia, vẫn luôn thấp thỏm cô liền tìm Tình phu nhân xin giúp đỡ, Tình phu nhân đương nhiên không thể mặc kệ con gái ở bên ngoài chịu khổ, trộm đem cô trở về.
Mà Phác gia nhìn Tập đoàn tài chính Phác thị khó giữ được, chỉ có thể đem tài chính chuyển tới thế lực ngầm.
Chỉ là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, bên cạnh Bạch gia phản kích, còn có Hàn gia hỗ trợ, đánh Phác gia một tay không kịp trở, liên tục thất thế, cuối cùng liền rơi đài.
Phác gia... Xong rồi.
-
Tô Mộc gần đây cùng Phong Dĩ nghiên cứu ra sản phẩm mới, là một chiếc kính chơi game thực tế ảo.
Vào thời điểm tạm chưa có tiến triễn mới, mấy người Đinh Quảng Bạch lúc trước chào tạm biệt ở sân bay thế nhưng xuất hiện.
"Hắc, Tô Mộc huynh đệ, đã lâu không gặp, có phải rất nhớ chúng tôi không." Đinh Quảng Bạch vẫn như cũ râu quai nón, rắn chắc ôn hòa.
"Không có chúng tôi, có phải Khoa học kỹ thuật phải đóng cửa không, a ha ha, chúng tôi đã trở lại rồi đây." Đại Hoàng tự luyến vỗ vỗ ngực.
"Theo hiểu biết của tôi, công ty hiện tại đang nghiên cứu kính chơi game thực tế ảo, tôi vô cùng cảm thấy hứng thú..." Vũ Trụ balabala bày tỏ quan điểm.
"Tô Mộc ca ca, em rất nhớ anh." Tiểu Loli hân hoan chạy đến trước mặt Tô Mộc, dùng một đôi mắt ướŧ áŧ nhìn cô.
Đáy mắt Tô Mộc nóng lên...
Lại sẽ có một khoản tiền lớn a.
Bên kia Phong Dĩ đẩy đẩy gọng kính, ờ... Bọn họ dường như đều đã quên là còn có anh.
Tô Mộc mời mấy người ăn một bữa cơm, quyết đoán đem cái hạng mục này ném cho bọn họ.
_______________