Editor: Tieen
Cha Phác cười nhạo.
Có thể vì chuyện gì, còn không phải do cục diện rối rắm ở tổ chức Bạch gia kéo chân.
Vào phòng, nhìn thấy Đường Tuyết trong bộ lễ phục màu rượu đỏ, kinh diễm động lòng người.
Cô đang trò chuyện với mấy khuê mật xung quanh, tràn đầy phong thái của tiểu thư khuê các.
Phác Tiêu nhìn về phía cô, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Mẹ Phác lôi kéo góc áo Phác Tiêu, hắn nghiêng đầu, nghe được mẹ Phác nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiêu Nhi, con đem lễ vật tặng Tuyết Nhi đưa qua đi."
"Được, mẹ." Giờ phút này Phác Tiêu cũng không cảm thấy phản cảm, cầm lễ vật đi qua.
"Tuyết Nhi, là Phác Tiêu."
"Hình như là đến tặng quà cho cậu kìa, có một vị hôn phu soái khí như vậy, cậu thật hạnh phúc."
.....
Nhóm chị em bên cạnh Đường Tuyết tràn đầy khen ngợi, cô mỉm cười khiêm tốn gật đầu nhận lấy khích lệ, kỳ thật ý cười không chạm đến đáy mắt.
Nhìn Phác Tiêu đi về phía mình, cô đã không còn động tâm như trước.
Cô đột nhiên có chút hoảng hốt, hai năm không gặp, cô cảm thấy thật xa lạ với một người mà cô đã từng thích và nóng lòng muốn cưới anh.
Chẳng lẽ là bởi vì chuyện kia sao?
"Tuyết Nhi, sinh nhật vui vẻ." Cảm giác được Đường Tuyết hơi giật mình, Phác Tiêu lạnh lùng đem lễ vật đưa cho Đường Tuyết, đáy mắt lộ ra một tia không kiên nhẫn.
Một bộ dáng bá đạo này của anh, lại làm các cô gái xung quanh sôi nổi, xuýt xoa vì vẻ đẹp trai.
Đường Tuyết tiếp nhận lễ vật, mỉm cười nói: "Cảm ơn." Xoay người liền đem lễ vật đưa cho người hầu phía sau xử lý.
Phác Tiêu nhìn cô, chỉ cảm thấy buồn cười, mấy ngày trước khi cô về nước, hắn bị bắt đi đón cô, vốn tưởng rằng sẽ là một trận dây dưa, nhưng không ngờ cô chỉ nhàn nhạt hỏi thăm vài câu, không như trong tưởng tưởng, hắn nghi hoặc cho rằng cô đã đổi tính.
Nhưng sau khi Phác gia chịu sự hỗ trợ của Đường gia, hắn liền biết cô chỗ nào là đổi tính, chẳng qua là đổi phương thức muốn khiến cho hắn chú ý mà thôi.
Còn có vừa rồi hành vi sau khi cô nhận lễ vật, làm bộ khắc chế tâm tình vui mừng, cho rằng như vậy hắn sẽ nhìn cô bằng đôi mắt khác sao?
Loại thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, a ~
Đường Tuyết không biết suy nghĩ của Phác Tiêu, nếu biết, cô thật muốn nói với hắn một tiếng: Tự luyến cũng nên có mức độ.....
Bên kia, Đường lão nói nhị gia kêu Phác Tiêu đi qua một chuyến.
Không có Phác Tiêu tự cho mình là đúng ở trước mặt chắn tầm mắt cô, Đường Tuyết nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Tô Mộc, hỏi người hầu một câu, người hầu đều nói không có thấy.
Lúc cô đang muốn tìm người liên hệ Tô Mộc, các cô gái xung quanh hít mạnh một trận.
Đường Tuyết nhìn ra cổng.....
Trên thế giới này, sao lại có một tồn tại yêu nghiệt như thế.
Mái tóc mềm mại uốn lượn, một đôi mắt thanh lãnh tựa như nhìn thấu sự khắc nghiệt trên thế gian.
Một bộ lễ phục đơn giản thần bí màu đen, lộ nửa vai cực kỳ tinh xảo, khéo léo ôm lấy cơ thể cô, vạt váy buông xỏa xuống, khi cô bước đi dưới ánh đèn toát lên sự lộng lẫy.
Đôi bàn chân trắng nõn, nhỏ nhắn mang đôi giày cao gót mũi nhọn màu đen, có viền ren quanh cổ chân, tinh xảo động lòng người.
Cô đi từ chỗ tối ngoài cửa đến, như một yêu tinh trong bóng tối, thần bí, kiêu ngạo, ma mị.
Từng bước một, dưới sự chú ý của mọi người, Tô Mộc đi tới trước mặt Đường Tuyết.
"Đường tiểu thư, sinh nhật vui vẻ."
"Cảm, cảm ơn." Đường Tuyết vừa khôi phục giọng nói, vội vàng cầm lấy lễ vật, vẻ mặt kinh ngạc nhanh chóng biến mất.
"Bạch tiểu thư, đi cùng tôi, tôi đưa cô đi gặp ông nội."
"Được, cảm ơn."
Cả hai người đi lên lầu, để lại một đám người khiếp sợ.
"Đó, đó là Bạch Cập sao?" Có người kinh ngạc nói.
_______________
Tieen: Mong mọi người ủng hộ mình và đọc ở trang chính chủ. Xin cám ơn.