Editor: Tieen
Trong phòng cũng không có ai, Lăng Hạo nằm ở trên giường Tô Mộc.
"Con nhóc thúi, em vứt bỏ tôi, tôi chiếm giường của em, hừ!"
Ngửi được mùi hương nhàn nhạt, Lăng Hạo chỉ cảm thấy đặc biệt an tâm, nằm trên giường chậm rãi nhắm mắt lại.
Mãi đến khi Lăng Hạo tỉnh lại, nhìn thời gian, đã là 6 giờ tối.
Ra khỏi phòng, Lăng Hạo nhìn thấy trong nhà vẫn là một mảnh tối tăm, hiển nhiên Tô Mộc không có trở về.
Lăng Hạo cũng đói bụng, anh đi đến phòng bếp nhìn xem, lại mở tủ lạnh ra, phát hiện không có gì ăn.
Lại mở điện thoại của mình xem ví tiền trong tài khoản, vẫn còn mấy trăm đồng tiền kiếm được trong trò chơi đã lâu, mãi cho đến hiện tại cũng chưa sử dụng, vừa lúc lấy ra cứu nguy.
Sửa sang lại một chút quần áo và đầu tóc của mình, đi ra ngoài.
Đến quán mì ở cổng tiểu khu mà anh nhớ rất lâu, ăn một tô mì.
Trong lúc ăn mì, không hiểu sao lại nhớ tới một tháng trước, mỗi ngày anh đau khổ hoàn thành nhiệm vụ em gái giao cho.
Lúc ấy, thường xuyên giành đồ ăn vặt với em gái...
Lăng Hạo ăn xong một tô mì, vỗ vỗ trán mình.
Mẹ nó! Sao mà ăn mì cũng nhớ tới em gái.
Nhất định là một tháng anh không gặp em gái, nên nhớ em ấy.
A ha ha ha ha, điều đó cho thấy rằng anh vẫn là anh trai tốt.
Lăng Hạo ra khỏi quán mì, nhớ tới mình không mang theo bàn chải đánh răng và khăn lông về nhà, trong nhà cũng không có dự trữ.
Từ quán mì rẽ trái cách tiểu khu 1000 mét đi đến siêu thị lớn.
Mười phút sau.
Khi Lăng Hạo lại lần nữa xuất hiện ở cửa siêu thị, trên tay xách theo một cái túi lớn.
Có thể thấy được trong túi tất cả đều là đồ ăn vặt, như khoai tây lát, que cay, chân gà...
Trong miệng còn lẩm bẩm nói: "Cho dù con nhóc thúi em không có ở nhà, anh tới siêu thị đều nhớ em thích ăn cái gì, mà mua cho em."
Đây là những thứ mà em gái thích ăn trước đây. Chỉ là lúc ấy, em gái mua về nhà, phần lớn đều vào bụng anh.
Sau kho rời khỏi siêu thị rẽ trái tiếp tục đi thẳng, khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ tối đen.
Lăng Hạo nhìn thấy vài bóng đen đi ra từ con hẻm nhỏ tiến về phía anh.
Chờ mấy người kia ra khỏi hẻm nhỏ hoàn toàn. Bại lộ dưới ánh đèn, Lăng Hạo có thể nhìn rõ mấy người đàn ông trước mặt.
Mặc áo ba lỗ, trên cánh tay lộ ra hình xăm và ánh mắt hung ác.
Bốn người này tuyệt đối không phải dạng người lương thiện!
"Mày chính là Lăng Hạo?" Một người đàn ông đầu đinh mặt vuông liếc nhìn Lăng Hạo.
Lăng Hạo nghe xong, trong lòng lộp bộp.
Chỉ tên nói họ muốn tìm anh, hơn nữa ngồi canh giữ trên đường về nhà anh, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.
Lăng Hạo lập tức đáp lại, nhìn nhìn bốn phía, sau đó nghi hoặc nói: "Các người nói ai? Lăng cái gì?"
Mấy người đàn ông đối diện mặt đầy nghi hoặc, dường như cũng không biết người này.
Bốn người nhìn nhau liếc mắt một cái, thằng đàn em phía sau đưa điện thoại lên.
"Đại ca, chính là người này, anh xem ảnh được gửi đến trên điện thoại đi, cùng hắn lớn lên giống nhau như đúc, thằng này đang muốn lừa gạt chúng ta, nghĩ rằng chúng ta là đồ ngốc!"
"Mẹ kiếp!" Người đàn ông dẫn đầu phun một ngụm nước bọt trên mặt đất, liếc nhìn Lăng Hạo, thấy anh tay gầy chân gầy, cũng không đem anh để vào mắt.
"Thằng ranh, lá gan mày rất lớn nha, lại dám gạt mấy anh em tụi tao!?"
Lăng Hạo ha ha cười, nói: "Tôi nào dám lừa gạt các người, tôi thật sự không biết người kia là ai, nhất định là các người nhận lầm. Chẳng lẽ tôi lớn lên rất giống hắn, đưa điện thoại cho tôi nhìn thử xem sao?"
☆☆☆☆☆
29/1/2022