*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tieen
Tỉnh Ngộ nhìn ngân lượng trên tay, lẩm bẩm: "Tô tiểu thư quả nhiên liệu sự như thần."
Số tiền này cuối cùng đã trở lại.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Tô Mộc và Thất lão đang ngồi trong viện nói chuyện phiếm.
"Tô cô nương, số tiền này..."
"Cầm đi mua tiệm nhỏ thành tây kia, ta cùng lão bản hương liệu thành đông đã thương lượng tốt, hắn sẽ cung cấp hàng cho chúng ta. Tiệm nhỏ thành tây sẽ bán hương liệu."
Tô Mộc đã sớm có kế hoạch đối với túi ngân lượng này, việc này làm cho Tỉnh Ngộ đau lòng thay thần y Thanh Thời.
Hắn vẫn luôn bị Tô tiểu thư tính toán.
"Nha đầu, sự việc về bí tịch, có phải đã bị bại lộ hay không?" Thất lão nhíu chặt mày, đem bí tịch vẫn luôn cất giữ bên người ra.
"Có lẽ vậy." Tô Mộc rót cho mình một ly trà, nhẹ nhàng nhấm nháp.
"Nha đầu, ngươi có phải đã biết được chút chuyện gì?" Nghe giọng điệu này của cô, tựa như đã sớm đoán trước, Thất lão cầm một ngọc trâm tử (*) đưa cho Tô Mộc.
Tô Mộc nhìn chất lượng ngọc trâm tử, mở miệng: "Không dối gạt ngài, đúng thật đã bại lộ. Vì vậy ta kiến nghị, ngài nên rời khỏi kinh thành càng xa càng tốt."
Thất lão: "..."
Lão thật sự bị bại lộ!?
"Vì sao muốn ta rời khỏi kinh thành càng xa càng tốt?"
Muốn đoạt bí tịch, ngoại trừ Tề Viễn bang chủ Cái Bang tiền nhiệm, còn có nhân sĩ giang hồ, rời khỏi kinh thành này, phiêu bạc giang hồ, chẳng phải sẽ càng nguy hiểm sao?
"Đầu tiên, Thập Thất hoàng tử dường như đối với bí tịch cảm thấy rất hứng thú; tiếp theo, lão ngài nếu tiếp tục giữ bí tịch, rất có khả năng liên lụy đến ta; cuối cùng, ta không phụ trách nhặt xác." Thời điểm Tô Mộc nói lời này, ngữ điệu bình đạm, không dư thừa tình cảm.
Tuy rằng đây đều là sự thật, nhưng khi cô nói ra lời này, Thất lão tức giận thổi râu trừng mắt.
"Đều là sự thật." Tô Mộc còn bổ sung một câu như vậy.
"Nha đầu, tuy rằng đều là nói thật, nhưng cũng không thể uyển chuyển một chút ư, lão nhân ta không chịu nổi ngươi chân thành đả kích như vậy." Thất lão rất u oán.
Nha đầu này, nói sự thật, cũng làm người tức giận!
"Lười nói uyển chuyển." Muốn uyển chuyển phải đi vòng qua vô số khúc cua, lãng phí trí nhớ cùng nước bọt.
"Lần sau, trước khi ngươi nói sự thật, báo trước cho lão nhân biết, ta sẽ đổ đầy bạc cho ngươi, ngươi có thể nói uyển chuyển." Thất lão từ Thanh Thời biết được sở thích nho nhỏ của Tô Mộc.
Cho nên muốn từ trong miệng Tô Mộc biết chút chuyện gì, thì phải đào ra chút vật có giá trị.
"Được." Tô Mộc sảng khoái đáp ứng.
Có bạc, nói gì cũng dễ.
Thất lão vuốt râu, hòa hoãn lại tâm tình của mình: "Nha đầu, vị Thập Thất hoàng tử mà ngươi nói, là chuyện như thế nào?"
Một hoàng tử, đối với bí tịch Cái Bang cảm thấy hứng thú?
Hắn là nhãn rỗi cỡ nào.
Thất lão hiển nhiên đã tự động xem nhẹ hai điều Tô Mộc nói sau.
"Thập Thất hoàng tử này, chính là hoàng huynh của Thái Tử, ngày thường không tranh không đoạt, vẫn luôn được Thái Tử và Hoàng Hậu yêu quý, cũng không có uy hiếp."
Đây là sự tình mọi người đều biết.
"Thập Thất hoàng tử, không đơn giản." Tô Mộc mở miệng.
Người không nhìn ra bất luận vấn đề gì, mới là người đáng sợ nhất.
Theo tư liệu hệ thống cung cấp, kiếp trước Vân Lâm trở thành đại Boss cuối cùng, trong đó chưa từng nhắc tới Thập Thất hoàng tử nửa chữ, chứng tỏ kiếp trước hắn chỉ là một người râu ria.
Mà một đời này, hai lần Tô Mộc gặp phải Thập Thất hoàng tử, liền có thể biết được, người này, không phải vật trong ao.
Như thế, kiếp trước, hắn vì sao lại ẩn nấp, cam tâm ở bên cạnh che chở Thái Tử?
Tô Mộc không nghĩ thông, vẫn luôn điều tra.
"Nha đầu, hiện giờ lão nhân ta phải làm sao bây giờ?" Nói xong, Thất lão lấy ra một thỏi bạc.
Tỉnh Ngộ bên cạnh: "..."
Thất lão biết điều như vậy, hắn phải học hỏi mới được.
Tô Mộc rũ mắt nhìn thỏi bạc, ngón tay thon dài vuốt ve bạc, "Dâng lên bí tịch."
***
Tieen: Hôm nay tới đây thôi nha các nàng... ngày mai tiếp.