Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 89: Giấc mơ không báo trước



Lãnh Tử Nguyệt mở mắt ra, trước mặt vẫn là không gian trắng xóa quen thuộc ấy, nhưng lần này cô không hề động đậy gì, chỉ nằm ở đó nhìn lên trời ( Mặc dù chỉ toàn là khoảng không màu trắng)

" Này hệ thống, ta muốn ngủ một lát, khi tỉnh dậy liền lập tức đi đến thế thế giới tiếp theo "

[ À, được, không thành vấn đề ]

Thấy Lãnh Tử Nguyệt có chút không đúng, hệ thống cũng mặc cô thích làm gì thì làm

Lãnh Tử Nguyệt nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ

______________

Đột nhiên trước mặt xuất hiện hình bóng một nam nhân mơ hồ

" Nguyệt Nhi, sao vậy? "

Thấy Lãnh Tử Nguyệt ngơ ngác nhìn mình, nam nhân mỉm cười, xoa xoa đầu cô hỏi

Cảm giác quen thuộc ập tới, Lãnh Tử Nguyệt buột miệng nói ra nói ra một cái tên

" Quân...Mặc? "

" Ừm, anh đây, sao vậy, chơi mệt đến ngốc rồi sao? "

Nghe Quân Mặc nói vậy, Lãnh Tử Nguyệt theo bản năng nhìn xung quanh, cô bây giờ đang ở giữa một công viên trò chơi rộng lớn, người người đi lại rất nhiều, những cặp đôi tình nhân nắm tay nhau vừa đi vừa cười rất hạnh phúc, mà lúc này, có ba thân ảnh một nữ hai nam đang đến gần hai người

" Nguyệt Nhi, Mặc! Sao vậy, không chơi tiếp sao? " Người nữ trong đó cười vui vẻ nói

Môi Lãnh Tử Nguyệt đã có chút run rẩy, bàn tay trong áo đã nắm chặt lại

" Na Na, Tiểu Vũ ca, Thiên ca..."

Chưa đợi ba người phản ứng, Lãnh Tử Nguyệt đã nhào đến, nước mắt từng chút từng chút trên gương mặt xinh đẹp của cô trượt xuống, Lãnh Tử Nguyệt không biết mình bị làm sao nữa, lúc này cô chỉ muốn khóc, muốn được khóc trong vòng ôm ấm áp của những người này

Những gương mặt mơ hồ không nhìn rõ, Lãnh Tử Nguyệt cũng không biết tại sao mình biết tên những người này, cô chỉ là buột miệng gọi ra, cơ thể theo bản năng muốn thân cận bọn họ

Thấy cô đột nhiên bật khóc không dừng lại được, cả bốn người liền trở nên luống cuống, Quân Mặc trực tiếp giang tay ôm chặt cô vào ngực. Truyện Cổ Đại

" Ngoan, không khóc, anh ở đây, không sao rồi... "

Thanh âm ôn nhu an ủi nhẹ nhàng khiến người an tâm, nhưng ba từ ' anh ở đây ' lại làm nước mắt cô rơi càng nhiều

Đem những ủy khuất cất giấu bấy lâu nay đều phát tiết ở thời khắc này

Quân Mặc không nói gì, chỉ đứng đó bất động vỗ nhẹ lưng cô, tất cả đều là ánh mắt bất đắc dĩ mà nhu hòa

" Em vẫn còn mít ướt như vậy, không thay đổi chút nào "

__________________

Lần nữa thay đổi, trước mặt Lãnh Tử Nguyệt bây giờ chính là một chiếc bánh kem thật lớn, bốn thân ảnh quen thuộc đang thần thần bí bí dấu sau lưng một hộp quà thật dài

" Nguyệt Nhi, mừng sinh nhật 18 tuổi "

Lãnh Tử Nguyệt bất giác cười lên " Mười tám tuổi gì chứ, tuổi thật của em đến chính mình cũng không còn nhớ nữa "

Một bàn tay lớn đặt lên mái tóc cô xoa xoa, Quân Mặc ôn nhu nói

" Mặc kệ em bao nhiêu tuổi, nhưng trong thế giới này, em chính là 18 tuổi, là Tiểu bảo bối của bọn anh "

" Đúng vậy nha~ "

Lãnh Na Na cùng Lãnh Tiểu Vũ vui vẻ ôm trầm lấy Lãnh Tử Nguyệt, còn không quên xoa xoa véo véo mặt cô một chút

Lãnh Thiên vẫn trầm mặc đứng bên cạnh Quân Mặc, khóe miệng cong lên, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn ba người đang chơi đùa vui vẻ

" Nguyệt Nhi, mau xem này, đây chính là món quà mà bọn chị chuẩn bị, muốn làm ra nó cần phải tốn rất nhiều sức lực đó nha~"

Lãnh Na Na vừa nói, tay đã bê hộp quà thật dài được gói bọc cẩn thận ra, đưa đến trước mặt cô, Lãnh Tử Nguyệt đưa tay nhận lấy

" Em mở nha "

" Ừm ừm, mở ra xem có thích không "

Lãnh Tử Nguyệt cười cười nhìn gương mặt mang đầy vẻ chờ mong của mọi người, bàn tay đặt trên nắp hộp từ từ mở ra

Len lén nhìn vào bên trong một chút, cả người Lãnh Tử Nguyệt bỗng ngây ra

" Sao vậy? Không thích sao? " Lãnh Tiểu Vũ nhìn cô hỏi

Lãnh Tử Nguyệt đưa tay với vào bên trong hộp, lấy đồ bên trong ra

" Nguyệt... Sinh Kiếm? "

Lãnh Tiểu Vũ kinh ngạc " Sao em biết tên của nó, bọn anh còn chưa có nói ra mà? "

Trong hộp quà chính là một thanh kiếm, thân kiếm màu vàng kim, ở chuôi có gắn ba viên ruby đỏ, lưỡi kiếm sắc bén, cầm rất vừa tay

Đối với Lãnh Tử Nguyệt, thanh kiếm này vốn không xa lạ gì, chính nó đã đi theo cô rất nhiều năm, nhiều đến nỗi cô cũng quên mất nó từ đâu mà ra

Quân Mặc ở một bên cũng nhướng mày nhìn cô đang thất thần, hắn trao đổi ánh mắt với ba người còn lại rồi đi đến trước mặt cô

" Nguyệt Nhi, bọn anh không thể lúc nào cũng có thể ở bên cạnh em, chỉ còn cách là tạo nên thanh kiếm này, anh muốn nó có thể thay bọn anh bảo vệ em, bình an trên con đường sau này em phải đi "

Lời hắn vừa dứt, Lãnh Tử Nguyệt hoảng hốt nhìn hình bóng Quân Mặc cùng ba người Lãnh Thiên dần dần tan biến, cô muốn đưa tay nắm lấy nhưng hoàn cảnh xung quanh lại một lần nữa thay đổi...

Bỗng chốc, đồng tử đỏ như máu của Lãnh Tử Nguyệt mạnh mẽ co rút lại

Màu đỏ...

Tất cả đều màu đỏ...

Màu đỏ của máu...

Mà ở giữa trung tâm đó chính là bốn người Quân Mặc đang bất động nằm trên đó, cả người huyết nhục mơ hồ

Lãnh Tử Nguyệt hoảng loạn, muốn chạy qua nhưng lại phát hiện,...chính mình đang bị một tầng lại một tầng xích giam lại

Nhìn nụ cười nhàn nhạt quen thuộc trên môi người đó, ánh mắt ôn nhu đầy sủng nịnh, Lãnh Tử Nguyệt bỗng trở nên điên cuồng, muốn phá nát kiềng xích trên người nhưng vô dụng, nó vốn không hề bị tổn hại chút nào

Lãnh Tử Nguyệt lúc này vô cùng tuyệt vọng, cảm giác bất lực nhìn người chút từng hơi thở nặng nề, cuối cùng hóa thành từng luồng ánh sáng tiêu tán đi khắp nơi

Trong giây phút trước lúc tầm mắt Lãnh Tử Nguyệt tối sầm lại, trong đầu cô bỗng vang vọng lên một câu nói...

Nguyệt Sinh Kiếm mà bốn người bọn anh làm ra chính là muốn nói____

Lãnh Tử Nguyệt... vĩnh viễn trường sinh bất diệt!!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv