Thượng Quan Kỳ thống lính đội quân của mình đi đến đối diện quân địch, hai bên cứ vậy mà nhìn nhau, không có bất kỳ động thái gì
Đến khi nhìn thấy chủ tướng của đối phương, không nghĩ đến vậy mà lại là Đoan Mộc Dung, nàng cứ vậy mà ngồi trên lưng ngựa, ung dung mà nhìn lại hắn
Đội quân Huyền Ly thấy chủ soái mình không có động tác gì, đành phải nhìn sang phó tướng
Như biết được suy nghĩ của đồng đội mình, một tên đứng cạnh Đoan Mộc Dung liền tiến lên một bước, cao giọng la lên
" Hiên Viên quốc, mau đầu hàng đi, các ngươi không thắng được đâu!! "
Thượng Quan Kỳ nghe vậy, không nhịn được cười ra tiếng
" A, Huyền Ly quốc ngươi không khỏi quá tự mãn rồi đi, ai cho các ngươi cái tự tin như vậy? "
Đoan Mộc Dung lướt qua một lượt đội quân Hiên Viên quốc, không thấy thứ cần tìm, lại vừa lúc nghe thấy Thượng Quan Kỳ nói vậy, lập tức trả lời
" Ta cho "
Thượng Quan Kỳ nhìn nữ tử cao ngạo phía trước, nàng không có khoác lên người chiến giáp nặng nề như những nam nhân cao lớn bên cạnh, mà chỉ mang một thân hắc y nhẹ nhàng, trông lại đặc biệt nhỏ bé
Nhưng không vì vậy mà khiến những người khác thấy nàng sẽ là một nữ tử yếu đuối, ngược lại khí chất ung dung cùng ánh mắt lạnh nhạt đó lại khiến người nhìn vào không thể xem thường nàng được
Thượng Quan Kỳ nhìn Đoan Mộc Dung: " Trẫm nhớ Hiên Viên quốc đối với ngươi cũng không tồi đi "
Đoan Mộc Dung không phủ nhận: " Đúng là rất tốt "
Thượng Quan Kỳ có chút giễu cợt: " Vậy ngươi đây là đáp lại chúng ta sao? "
Đoan Mộc Dung lắc đầu, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một đồ vật
" Các ngươi tự coi trọng mình quá rồi thì phải, ở trước mặt ta cười cười nói nói một chút, mà cũng muốn ta phải vì các ngươi mà làm cái gì sao? "
Thượng Quan Kỳ mím chặt môi, gân xanh trên trán hơi giật giật, có chút phẫn nộ
Không ngờ nữ nhân này lại có suy nghĩ như vậy, vậy mà Thượng Quan Dật lại đi thích nàng, trước khi đi còn nhắc mình phải bảo hộ cái nữ nhân này
Thượng Quan Kỳ từ bên cạnh rút ra một mũi tên, đặt lên cung nhắm chuẩn, sau đó chậm rãi thả tay
Hắn cũng không quá hi vọng mũi tên này sẽ bắn trúng Đoan Mộc Dung, chỉ là muốn xem xét thực lực nàng ở mức nào mà thôi
Nhưng làm Thượng Quan Kỳ không ngờ chính là, Đoan Mộc Dung không hề có ý định né tránh hay cũng không hề cử động, mũi tên cứ thẳng tắp bay đến trước ngực nàng
Trước những ánh mắt hưng phấn của đội mình và sợ hãi bên đội địch, Thượng Quan Kỳ chỉ thấy mũi tên còn cách ngực Đoan Mộc Dung chỉ vài tấc vậy mà như đâm vào một màn chắn, cứ như vậy mà gẫy làm đôi, rơi xuống
Nội tâm Thượng Quan Kỳ trầm xuống, lấy thêm ba mũi tên nữa bắn ra, nhưng kết quả vẫn không khác trước, đều chưa kịp chạm thương tổn nàng đã gẫy rơi xuống mặt đất
Đoan Mộc Dung mỉm cười vỗ tay: " Quả nhiên là đế vương một nước, kĩ năng kị xạ đúng là không chê vào đâu được
Bàn tay Thượng Quan Kỳ cầm cung nắm chặt lại, nhìn tay Đoan Mộc Dung từ từ đưa xuống chạm vào cây tiêu bạch ngọc treo bên thắt lưng
Thượng Quan Kỳ có chút khẩn trương, trong đầu lướt qua rất nhiều phương pháp giải quyết nhưng lại không có cái nào dùng được, cho dù có dùng đồ bịt tai lại thì cũng vẫn có thể nghe được thanh âm, dù rất nhỏ nhưng như vậy cũng đủ để bị mê hoặc khống chế
Đoan Mộc Dung nhìn mà cười lạnh, chậm rãi đặt tiêu lên môi, bắt đầu thổi ra âm đầu tiên
Ngón tay nàng đang định di chuyển, đột nhiên rắc một tiếng, tiêu bạch ngọc đang êm đẹp trên tay nàng bị một thứ làm vỡ tan
Đoan Mộc Dung sững sờ tại chỗ, tầm mắt không tự chủ từ từ chuyển đến mảnh tiêu nằm ngang dọc trên nền đất
Những người khác cũng không khác nàng là mấy, nhất thời không ai hiểu chuyện gì đang sảy ra
Đoan Mộc Dung cắn chặt răng ngẩng phắt đầu lên, tức giận nhìn về phía tường thành, sát khí bùng nổ ra xung quanh
Lãnh Tử Nguyệt tay còn cầm súng, lạnh nhạt đón tiếp luồng sát khí phóng tới, chẳng qua không hiểu vì sao, khi tầm mắt hai người chạm nhau, luồng sát khí còn cách nàng không xa vậy mà mặc danh kì diệu yếu đi rồi tan biến
Lãnh Tử Nguyệt nghiêng đầu nhướng mày nghi hoặc
Đoan Mộc Dung vẫn còn có chút hoang mang mờ mịt
Tại sao Lãnh Tử Nguyệt lại ở đó, làm sao nàng lại có thể hủy đi được tiêu bạch ngọc
Cả hai người nhìn nhau, mỗi người một suy nghĩ cảm xúc khác nhau
Thượng Quan Kỳ cùng những người khác cũng theo tầm mắt Đoan Mộc Dung nhìn về phía Lãnh Tử Nguyệt
Trái ngược với Đoan Mộc Dung hắc y thanh lãnh u ám, Lãnh Tử Nguyệt lại một thân bạch y phiêu dật không nhiễm bụi trần, ngồi lên một thân trắng muốt của bạch hổ từ trên cao nhìn xuống
Đoan Mộc Dung nắm chặt tay thành nắm đấm, giữ cho tâm tình mình ổn định lại, sau đó như chưa có chuyện gì sảy ra, nhàn nhạt mỉm cười
" Tử Nguyệt, ngươi suýt chút nữa làm ta bị thương rồi ". Ngôn Tình Sủng
Lãnh Tử Nguyệt lạnh mặt nhìn: " Yên tâm, ta nhắm rất chuẩn "
Thấy trong mắt nàng không chứa lấy một chút ý cười, Đoan Mộc Dung cũng không cười nổi nữa, chuyển mục tiêu hướng sang Thượng Quan Kỳ
" Có thể ngươi không biết đi, từ khi các ngươi rời quân đến đây, ta cũng đã cho người bí mật xuất phát đi đến kinh thành hoàng cung Hiên Viên rồi, có lẽ bây giờ cũng đã đến nơi "