Đường đến thủ đô là hướng bắc, theo đường đi, gặp qua rất nhiều siêu thị lớn nhỏ, không ngoài ý muốn, đều bị hai người càn quét một lượt
Lãnh Tử Nguyệt đứng trước một gian hàng bán đồ ăn vặt, tang thi xung quanh đều bị hai người tiêu diệt hầu như không còn, khẽ nhìn qua một cái, những đồ vật phía trên đều biến mất, Lãnh Nhược Hy nhìn mà yên lặng cảm thán
Lúc đầu cô cũng khá là bất ngờ, vì kiếp trước Lãnh Tử Nguyệt chết sớm, cô cũng không biết anh có dị năng hay không, vậy mà kiếp này lại là song hệ dị năng hệ phong cùng không gian
Đương nhiên, đây đều là do Lãnh Tử Nguyệt nói cho cô biết
Nhìn ra ngoài, trời đã sắp tối, tang thi thời kì đầu có lẽ là sợ ánh sáng hoặc là nguyên nhân khác mà thường không xuất hiện vào ban ngày, nhưng ngược lại vào ban đêm, chúng như được người tiêm cho máu gà vậy, một khi bị chúng bắt gặp thì chính là bị đuổi đến không chết không ngừng
Vậy nên, nếu còn không mau tìm được nơi nghỉ chân thì bọn họ rất có khả năng sẽ bị đám tang thi đang đói bụng đó rượt đuổi, nặng hơn nữa là cho chúng ngoạm một phát
" Anh, không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta mau tìm chỗ nghỉ chân thôi, buổi tối ở đây rất nguy hiểm " Lãnh Nhược Hy có chút bất lực không biết làm sao nhìn anh " Còn nữa, anh đừng chỉ có biết lấy nguyên đồ ăn vặt, những thứ đó ăn không no được đâu "
Lãnh Tử Nguyệt nghe vậy cuối cùng cũng dừng lại, vẻ mặt lưu luyến cùng đau đớn nhắm mắt lại mà quay đầu đi, miệng không quên phản bác
" Ai bảo anh chỉ lấy nguyên đồ ăn vặt, không phải còn lấy rất nhiều bánh bao hay sao "
Lãnh Nhược Hy:"......." haha..quả thật là rất nhiều
Lãnh Nhược Hy chẳng hiểu vì sao anh lại có một niềm đam mê bất diệt với bánh bao cùng đám đồ ăn vặt như vậy, dù vào siêu thị nào, điều đầu tiên anh đi làm chính là tìm chúng, như là sợ người ta cướp mất vậy
Vậy là trước sự quyến luyến của anh, cuối cùng hai người cũng rời khỏi đó, đi không bao lâu cũng tìm được chỗ nghỉ chân lý tưởng, là một khách năm sao
Xung quanh có khoảng gần chục tang thi đi lại trước cửa, muốn đi vào thì cần sử lý chúng, việc này đối với Lãnh Nhược Hy mà nói thì không có gì là khó, chỉ là...
Nhìn về phía Lãnh Tử Nguyệt sắc mặt đã có chút tái nhợt cùng mệt mỏi, ánh mắt cô không tự chủ được nhu hòa xuống, hôm nay khi gặp tang thi, anh đã tự mình có thể đối phó mà không cần cô giúp đỡ, khi mạt thế mới xuất hiện, làm được như vậy đối với một người khỏe mạnh bình thường đã là không tệ rồi, huống chi anh còn đang mang bệnh trong người
Nghĩ đến đây, Lãnh Nhược Hy liền dặn anh đừng di chuyển, còn mình thì lao nhanh về phía trước, chuẩn xác kết liễu một đầu tang thi rồi tiếp tục chuyển sang mục tiêu khác
Không đầy mười phút, gần mười tang thi đã bị giải quyết sạch sẽ, quay đầu lại ra hiệu cho Lãnh Tử Nguyệt, cả hai cảnh giác từ từ tiến vào
Vừa bước qua cửa, dường như ngửi được mùi vị của con người, những tang thi gần đó điên cuồng lao ra, gây ra tiếng động không nhẹ làm những tang thi bị nhốt trong mấy căn phòng cũng hưng phấn mà đập cửa
Lãnh Nhược Hy nhíu mày " Anh ở đây__ "
Lời chưa kịp nói xong, cô chỉ thấy một phong nhận xé gió xẹt qua làm đầu một tang thi rơi xuống, lưu loát mà gọn gàng
" Anh có chút mệt rồi, chúng ta sử lý nhanh chút "
"...À " Lãnh Nhược Hy hồi thần lại, nhìn anh một cái rồi tập chung giải quyết tang thi
Lại thêm một lúc lâu, đầu tang thi cuối cùng cũng rơi xuống, bây giờ không chỉ Lãnh Tử Nguyệt mà ngay cả Lãnh Nhược Hy cũng đã có chút mệt
" Anh muốn ở phòng VIP "
" Thật trùng hợp, em cũng vậy " Lãnh Nhược Hy nhàn nhạt nói
Hai người quay lại nhìn nhau, không hẹn mà nở nụ cười
Cảm giác này thật tốt, không giống kiếp trước, phải một mình đối diện với thế giới tàn khốc này
***Ở một nơi khác***
" Bà nó chứ, mùi vị này thật không ngửi được mà "
Một người đàn ông thân hình vạm vỡ cầm một thanh kim loại mạnh mẽ đập vào đầu một tang thi, máu đen bắn tung tóe, tản mát ra mùi vị khó ngửi
" Áaaaaaa!!! "
" Im miệng cho tôi! Còn kêu nữa là ném cậu cho chúng nó ăn!! "
Thanh niên có thân hình thư sinh đứng đối diện quát lên với một thiếu niên nhỏ bé nhu nhược đang núp sau một người đàn bà, vì hoảng sợ mà sắc mặt trắng bệch, cả người đều run nhưng vẫn kiêu ngạo
" Tần Lãng anh dám mắng tôi, đừng quên, anh chỉ là một con chó làm việc cho Huân gia tôi mà thôi "
Tần Lãng cười lạnh một tiếng nhưng không để ý đến thiếu niên, dường như đối với lời nói đó đã rất quen thuộc
Nhưng hắn không để ý cũng không phải những người khác cũng không để ý, một bàn tay xinh đẹp hữu lực từ đằng sau mạnh mẽ bóp chặt lấy cổ thiếu niên, không một chút khó khăn nhất bổng cả người đối phương lên
" Huân Thừa Dụ, cậu tốt nhất nên an phận cho tôi, hãy nhớ, tôi không ngại trừ bỏ đi một thứ phiền phức như cậu đâu "
Nhìn người đàn ông anh tuấn lạnh lùng trước mặt, một cảm giác sợ hãi bỗng lan ra khắp toàn thân, ánh y mắt sắc bén nhìn hắn như nhìn rác rưởi, hiện rõ sự chán ghét cùng ghê tởm
Người đàn bà sau khi từ kinh hoảng hồi phục lại tinh thần liền tức giận, lập tức lao đến cứu Huân Thừa Dụ
" Huân Từ Liêm! Mày mau buông Tiểu Dụ ra!! Buông con trai tao ra!! "
Nhưng chưa đợi bà ta đến gần, trước mặt đã xuất hiện một thanh gậy sắt dính đầy những thứ tanh hôi, ngăn cản ý định của bà
Người đàn ông vạm vỡ cười giễu cợt, giọng nói mang theo nồng đậm mỉa mai " Nhậm phu nhân, bà cũng nên an phận chút đi, ở đây bây giờ không có ai chống lưng cho bà đâu, nhỡ tôi trượt tay một nhát, cứa một phát lên gương mặt buồn nôn của bà thì phải làm sao đây "
Nhậm Doanh tức đến cả người đều run nhưng vì kiêng kị người đàn ông nên cũng không dám lộn xộn, nhìn đến con trai mình khó thở đến mặt đỏ bừng không khỏi gấp gáp, đành hạ giọng khuyên nhủ
" Từ Liêm, dù gì Tiểu Dụ cùng con cũng là anh em với nhau, con đừng như vậy, bố con mà biết ông ấy sẽ không vui "
Huân Từ Liêm cười lạnh " Anh em? Tôi nhớ mẹ tôi chỉ có một người con là tôi, không biết từ đâu lại lòi ra một đứa em trai rồi? "