Vu Cận nhíu mày nhưng vẫn đi theo Thương Hoằng Vĩnh với trạng thái đầy đề phòng. Hắn không hiểu tại sao Thương Hoằng Vĩnh lại thay đổi lớn đến vậy nhưng cái cách Thương Hoằng Vĩnh thể hiện đã hoàn toàn áp đảo hắn. Đặc biệt là ngay lúc này cốt cách Thương Hoằng Vĩnh tạo ra chính là một bậc đế vương đầy uy nghi còn hắn lại không khác gì một tên cận thần.
Nhưng hắn hiểu rõ Thương Hằng Vĩnh không có đủ năng lực trở thành minh quân, nếu không nói Hạ Quốc không có Vu Cận hắn thì đã sớm trở thành thuộc địa trong tay Dạ Quốc hoặc một nước lân cận nào đó rồi.
Vu Cận đi theo phía sau nhìn Thương Hoằng Vĩnh nắm tay một cô gái thì nhếch môi. Đúng là hậu nhuệ nhà họ Thương, một lũ bất tài vô dụng.
Trong khi đó A Nhược Lan nhìn người vô cùng tự nhiên nắm tay mình kéo đi liền gọi.
“Hoàng đế biểu ca.”
Thẩm Miên: “...”
Cô trừng mắt với A Nhược Lan, xong lại trừng mắt với Ưng Thừa Tướng. Trong lòng không khỏi mắng chửi.
Chết tiệt. Cô làm sao quên mất chuyện này chứ. A Nhược Lan là biểu muội của cô, mẫu thân của cô ấy là em họ bên ngoại của mẹ Thương Hoằng Vĩnh. Tuy có họ hàng nhưng nói xa thì cũng khá xa, nói gần cũng không phải quá gần nhưng dù sao cũng chính là họ hàng.
“Gọi cái gì?” Thẩm Miên nhíu mày hỏi lại.
A Nhược Lan không hiểu chuyện gì vẫn ngây thơ mà lặp lại.
“Hoàng đế biểu ca.”
Vu Cận nghe xong cũng bật cười không chút nể nang. Ai mà ngờ Thương Hoằng Vĩnh bốc bậy bốc bạ bốc trúng biểu muội bên ngoại của mình.
Hắn có nên bảo Thương Hoằng Vĩnh quá may mắn không.
“Còn gọi một tiếng, trẫm sẽ cho nàng biết thế nào là lễ độ.”
A Nhược Lan thật sự không hiểu tại sao hoàng đế biểu ca của mình lại thay đổi thái độ như vậy. Không phải lúc nãy rất ôn nhu hay sao. Chỉ là ngoài năm bốn tuổi cô có gặp biểu ca một lần, sau đó cô được phụ mẫu đưa đến núi Côn Lôn nên cả hai không gặp nhau nữa. Với lại cô ở trên núi có nghe phụ mẫu nói Dung Tần tức là a di của cô vì muốn tranh sủng mà hại Đức Phi sảy thai nên bị nhốt vào lãnh cung, biểu ca của cô không được sủng ái nên cũng bị tống vào lãnh cung cùng với Dung Tần. Rồi sau đó không biết chuyện gì đã xảy ra ở trong cung chỉ một hoàng từ không được sủng ái như biểu ca trở thành hoàng đế và tuyên bố với bên ngoài hoàng đế lúc bấy giờ vui chơi quá độ không chú trọng long thể nên đã băng hà. Những hoàng tử khác và phi tần lúc bấy giờ quá đau khổ trước sự ra đi của tiên đế nên đã tuẫn táng theo.
A Nhược Lan ở trên núi học đạo cô không rành chuyện thế sự nhưng cũng không phải là đồ ngốc, người dân càng không phải đồ ngốc mà để bị che mắt. Nhưng họ không phản kháng đều có lý do, lý do chính đáng nhất là từ khi biểu ca lên ngồi người dân đã có cuộc sống rất tốt. Chiến sự tuy diễn ra nhưng không đến nổi bọn họ phải sống cảnh tha phương cầu thực cũng không phải đêm nào cũng lo sợ bản thân bị quan binh xông vào mang đi bắt đi lao động khổ sai.
Một minh quân thì có ai không phục chứ. Đó cũng là đạo của cô sau khi xuống núi. Cô phải phò tá hoàng đế, giúp Hạ Quốc trở nên thịnh thế.
Thẩm Miên nhìn thấy A Nhược Lan nhìn mình với ánh mắt sáng như đèn pha liền nhíu mày. Cô ấy nhìn cô như vậy là có ý gì. Cô chỉ muốn an yên xem kịch mà sau khó nhằn vậy.
Đúng như Thẩm Miên dự đoán nơi có nữ chính sẽ có nam chính xuất hiện. Cô nhìn phía xa một bóng người to lớn vô cùng nổi bật liền mỉm cười nói với Vu Cận.
“Thật trùng hợp nha.”
Vu Cận cũng chú ý đến người đó. Bọn họ đã chạm mặt trên chiến trường không ít lần. Hoắc Diêm có dáng người cao lớn, nước da ngâm nhưng không vì vậy mà làm mất dáng vẻ anh tuấn của hắn ngược lại có mấy phần phong trần của một vị tướng.
Vu Cận không hiểu ý của Thương Hoằng Vĩnh vì Thương Hoằng Vĩnh chưa bao giờ gặp qua Hoắc Diêm nhưng từ thái độ vui vẻ muốn xem kịch không hề giấu diếm của Thương Hoằng Vĩnh làm hắn nghi ngờ.
“Ngươi đã gặp hắn?”
Thẩm Miên nhúng vai tỏ ra vô tội.
“Ái khanh, khanh muốn nói tới ai? Là ai trẫm không biết nha. Trẫm toàn ở trong cung thì biết ai được chứ?”
Vu Cận: “...” Hắn hình như cảm thấy Thương Hoằng Vĩnh đang ngứa người. Có phải dạo này hắn đã quá nhân nhượng với tên hoàng đế bù nhìn này không.
“Người đừng có giả vờ giả vịt.”
Thẩm Miên càng như cây ngay không sợ chết đứng. Chắc bọn họ không biết khả năng vũ lực cùng với độ mặt dày của cô tỉ lệ thuận.
“Ái khanh, đi có thể đi bậy nhưng nói không được nói bậy đổ oan cho trẫm.”
Vu Cận nhíu mày. Hắn cảm thấy mỗi lần Thương Hoằng Vĩnh mọi lần gọi mình là ái khanh là mỗi lần hắn nổi hết da gà da vịt. Cái tên hoàng đế này trước kia vô cùng sợ hắn, giống như chỉ đáp trả lại hắn một câu hắn sẽ lấy mạng hắn nhưng bây giờ thì khác. Hắn chỉ mới một câu Thương Hoằng Vĩnh đã muốn lên thẳng đầu hắn ngồi.
“Vạn tuế gia, ta cũng có một câu muốn tặng ngài, làm người tốt nhất phải biết tiến biết lùi, mắt mũi bản thân cũng phải biết nên đặt ở đâu cho đúng.”
“Ái khanh nói rất đúng, câu này khi về trẫm sẽ viết lên giấy cho khanh treo đầu giường ngày ngày nhắc nhở bản thân phải phò tá trẫm thật tốt.”