Dung Âm nhìn thấy Trần Doãn thì nhanh chóng lướt qua luôn. Trước kia cô cứ nghĩ bọn họ bằng tuổi sẽ mau chóng làm bạn, không ngờ lại gây ra nhiều việc khiến bản thân chịu thiệt như vậy. Đúng thật quá ngu ngốc rồi.
Trần Doãn vị thiếu gia này nói làm sao nhỉ. Hắn tính tình hẹp hòi, ích kỉ lại thù dai. Loại người này không thể đắc tội cũng không thể làm bạn. Ai mà biết hắn sẽ làm gì mình nếu bản thân lỡ đắc tội với hắn chứ.
Nếu so với Trần Giản Miên cô vẫn thích tính cách của chị ấy hơn. Tuy có chút lạnh nhạt nhưng thuộc kiểu người ngoài lạnh trong nóng, còn rất quan tâm cô, có thể cho cô làm chỗ dựa. Khi cô gặp nguy hiểm chị ấy sẽ xuất hiện giống như một vị thần bảo hộ vậy.
Trần Doãn thấy Dung Âm lướt qua mình liền nghiến răng kéo Dung Âm lại rồi ép vào tường. Người con gái này dám lơ hắn, lợi dụng lòng tốt của hắn xong rồi liền muốn đá là đá sao. Rốt cuộc Trần Giản Miên cho cô ta thứ gì để cô ta thần hồn điên đảo như vậy.
Dung Âm trên tay đang cầm ấm trà bị lực kéo mạnh của Trần Doãn làm rơi ấm trà xuống đất. Cô nhìn chiếc ấm trà xứ trong lòng không khỏi rơi vài giọt lệ. Kì này cô toi rồi. Mỗi vật trong nhà đều có giá trị kinh hoàng, cả chiếc ấm này cũng vậy. Ai mà biết nó có bằng giá cái nhà của cô không.
"Có cái ấm trà cô nhìn như vậy làm gì?" Trần Doãn thấy Dung Âm nhìn cái ấm trà đau đáu liền cau mày. Cô ta là đang khinh thường hắn hay sao.
"Đối với cậu là cái ấm còn đối với tôi là cả gia tài đó. Kéo tôi làm gì, động kinh rồi à." Dung Âm bực bội gạt tay Trần Doãn ra. Tiểu thư sắp về rồi, lát nữa ông bà chủ cũng về, cô phải nhanh chóng chóp lấy thời cơ để họ ấn tượng về mình biết đâu có thể bỏ ra được vụ này. Nhưng cái này Trần Doãn cũng gây ra, cô không phải để bản thân một mình chịu được. Có chết cô cũng phải lôi hắn theo cùng.
Trần Doãn nhếch môi nhìn cái mảnh vỡ ấm với ánh mắt đen tối. Ai mà bắt cô ta đền chứ. Nhưng cô ta muốn đền thì hắn cũng phải thuận theo vậy.
"Sao? Đền đi. Cái ấm này do nghệ nhân thời Edo làm ra, hiện tại chỉ có một cái đã bị cô làm vỡ, giá trị không nhỏ đâu."
Dung Âm nghe xong hai tay liền run run, mắt trở nên tối sầm. Quả thật đồ vật trong nhà này không phải thứ có thể đập là đập, tất cả đều là tiền mà cho dù cô có làm cả đời cũng không thể kiếm được.
"Giá trị bây giờ chắc khoảng bốn trăm vạn ấy nhỉ. Do cô cầm không cẩn thận, bổn thiếu tốt tính lấy cô nửa giá, thế nào? Hay cô muốn làm người hầu của tôi trừ nợ." Trần Doãn thấy khuôn mặt tím tái của Dung Âm liền nhếch môi đắc ý. Thứ của hắn, hắn tuyệt đối với cướp về mới được.
Thẩm Miên đứng ở phòng khách nhìn cảnh trong bếp liền nhếch môi cười đầy khinh bỉ. Đúng là mấy tiểu thuyết cũ rích vườn trường mà. Thiếu gia nhà giàu bắt đền nữ hầu, khiến nữ hầu làm việc không công cho mình. Cái thể loại này đã thời đại nào rồi mà còn tồn tại chứ.
"Cô không định giúp à?" Ưng Thừa Tướng nhìn bộ dạng hóng hớt mà khinh bỉ của Thẩm Miên liền hỏi.
"Giúp, giúp chứ. Tôi cũng đang ngứa tay." Cô cầm chiếc đĩa phía trước có hình vẻ cây trúc, phía sau có hình vẽ cá chép liền nhếch môi đầy ám muội. Cô nhớ không nhằm chiếc này là hàng độc nhất vô nhị từ thời nhà Thanh đã hơn mất trăm tuổi. Còn chiếc đĩa gốm hình bông hoa này nữa, giá trị không nhỏ đâu nha.
Ưng Thừa Tướng nhìn kí chủ nhà mình hai tay cầm hai cái đĩa trên tay như đang cân đo trọng lượng liền cau mày. Giờ này mà còn hứng thú coi chiếc nào nặng hơn. Mạch não kí chủ thật có vấn đề mà.
"Khỉ thối, chơi ném đĩa không?" Cái này mà ném chắc sướng tay lắm. Cô đang ngứa tay, ném vài ba cái chắc không sao đâu.
Ưng Thừa Tướng: "..." Nó vẫn nên im lặng đi thì hơn.
"Tôi ném vào đầu nam chính nha. Vui đó." Thẩm Miên nhìn cái đĩa rồi lại nhìn cái đầu Trần Doãn ở phía xa bằng ánh mắt phấn khích. Trò này lâu rồi cô không chơi, chắc sẽ kích thích lắm.
"Cô có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng không. Nếu hắn ta chết chúng ta cũng được chôn cùng đó." Với cái tinh thần bạo lực của Thẩm Miên không chừng sẽ gây án mạng cho coi. Giết nam chính ở thế giới của hắn chỉ tổ đồng quy vu tận cả bốn.
Thẩm Miên: "..." Chết tiệt mà. Gặp bên ngoài cô đã ném được rồi. Tiếc quá đi mất.
Cô lại nhìn chiếc đĩa trong tay, chẳng lẽ lại để lên lại sao, hay cô cho nó rơi tự do nhỉ. Không biết khi rơi rồi tụi nó sẽ có bộ dạng gì đây.
Không thể giết nam chính, cô cho rơi vài cái đĩa để an ủi linh hồn tổn thương của bản thân vậy.
Xoảng... xoảng... xoảng...
Trần Doãn và Dung Âm nghe những âm thanh rơi vỡ phát ra từ phòng khách liền cùng mọi người chạy ra.
Người làm nhìn xong liền đưa mắt nhìn nhau đầy dấu chấm hỏi.
Đại tiểu về lúc nào vậy. Bọn họ ở bên ngoài chờ cổng mà có thấy cô ấy đi vào đâu.
Ưng Thừa Tướng: "..." Các người không thấy là đúng. Cô ta leo tường vào mà.