Mặc Nhiễm ăn xong ớt trong miệng, anh cay đến nỗi sắp không xong rồi, hét lên: “Nước… nước…”
Ngay lập tức Kim Đản Đản đi rót cho anh một cốc nước, cô đỡ anh ngồi dậy rồi đưa cốc nước nóng cho anh. Mặc Nhiễm đón lấy liền uống ngay. Sau đó, trong miệng anh đang cay như thế lại đụng vào nước nóng, có thể tưởng tượng ra được đó là cảm giác tra tấn đau đớn đến nhường nào.
Anh cố cầm cự nuốt nước nóng xuống, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Cho – tôi – nước – lạnh – ”
Kim Đản Đản đến tủ lạnh lấy, cô lấy cả hai chai ‘nước’ trong đó qua cho anh, rồi hỏi: “Anh muốn cái nào?”.
Mặc Nhiễm không để ý cho lắm, anh cầm lấy đại một cái rồi uống, sau đó phun hết toàn bộ xuống đất, lại một lần nữa nghiến răng nghiến lợi: “Cô, là cô cố ý đúng không? Ngay cả rượu với nước mà cô cũng không phân biệt được.”
Anh cầm lấy chai nước kia uống ừng ực. Nếu cứ tiếp tục thế này, anh sợ mình sẽ bị cô giết chết mất.
Kim Đản Đản lẩm bẩm: “Tôi có lòng tốt lấy cả hai loại. Tôi đâu có biết đó là rượu, hơn nữa đó cũng là do bản thân anh chọn mà.”
Trong lòng Mặc Nhiễm tràn đầy tức giận, anh thật sự không nên, không nên nhặt cô vào ngày hôm đó.
Anh kiềm chế cơn kích động sắp ngất xỉu: “Điện thoại…”
“Là cái quái gì vậy? Anh muốn ăn thịt gà hả?” Kim Đản Đản hơi cau mày: “Tôi phải đi đâu để lấy gà cho anh đây? Đến bây giờ tôi còn chưa được ăn cơm đâu!”
Mặc Nhiễm bị chọc tức, đầu óc lại cảm thấy choáng váng. Anh sắp không xong rồi, nhất định phải tìm bác sĩ cá nhân đến, nếu không thì tính mạng của anh rất đáng lo ngại!
Anh chỉ vào chiếc điện thoại đặt trên mặt bàn cách đó không xa, giọng yếu ớt nói: “Cái đó, lấy lại đây…”
Kim Đản Đản ngoan ngoãn làm theo, chạy tới cầm lấy. Cô vừa xoay người lại thì đã nghe thấy Mặc Nhiễm hối thúc: “Mau lên chút!”
Sau đó, Kim Đản Đản bị anh hối thúc nên đã trượt chân ngã, điện thoại trượt xuống dưới gầm giường với một tiếng ‘bốp ~~~~~~~’.
“Đồ phụ nữ ngu ngốc!” Mặc Nhiễm tức giận nằm xuống giường, đầu anh choáng váng không ngồi dậy nổi nữa rồi!
Kim Đản Đản từ trên mặt đất bò dậy, bĩu môi. Cô ngã có hơi đau, nhưng cô vẫn phải chăm sóc cho người đàn ông này.
Cô giúp Mặc Nhiễm thu dọn lại giường, để anh có thể nằm thoải mái hơn đôi chút. Rồi cô lại đi tìm một cái chăn bông, lấy đến đắp lên cho Mặc Nhiễm.
Mặc Nhiễm yếu ớt nói: “Cô lại làm cái quỷ gì vậy?”
Kim Đản Đản nghiêm túc nói: “Tôi không biết thu thập quỷ, anh đắp thêm vài cái chăn đi, đổ mồ hôi ra là sẽ đỡ!”
Mặc Nhiễm nhìn cô, gần như bất lực không còn gì để nói: “Cô gái, ngăn kéo ở giữa kia có thuốc hạ sốt!”
Sau đó, Kim Đản Đản vội vàng chạy đi. Cô không biết nhiều chữ, nên lấy hết thuốc trong đó ra cho anh, rồi hỏi: “Loại nào là thuốc hạ sốt, tôi không biết chữ trên đó!”
May mắn thay, mấy chữ của thuốc hạ sốt tương đối lớn, Mặc Nhiễm nhìn một cái là đã nhận ra rồi, anh uống thuốc xong liền ngủ thiếp đi.
Trong giấc ngủ, cơ thể anh nặng nề, bị đè nèn đến mức gần như thở không ra hơi. Cả người anh như bị chôn vùi trong núi lửa, nóng đến mức sắp bùng nổ rồi, trên người đổ mồ hôi không ngừng.
Kim Đản Đản không biết sử dụng dụng cụ nhà bếp hiện đại, nên đã lấy đại một ít đồ ăn vặt và hoa quả trong tủ lạnh để ăn.
Cô còn lấy thêm sáu quả trứng gà sống đem đến, thấy nhiệt độ của Mặc Nhiễm rất cao, nên cô đã nhét trứng gà vào ổ chăn của anh và thầm nghĩ rằng: Một lát nữa hổng chừng có thể chín.
Ý thức của Mặc Nhiễm rất tỉnh táo, nhưng anh rất buồn ngủ, anh vốn không mở mắt ra nổi, cũng không biết Kim Đản Đản đang làm cái gì.
Anh cảm thấy luôn có ai đó đang động vào chăn của mình, hình như đang lấy một thứ gì đó ra, không lâu sau lại đặt nó trở lại. Anh thầm nghĩ: Có lẽ là mình đắp chăn chưa kĩ, nên cô gái này giúp mình đắp lại chăn, lòng dạ cô ta cũng không tệ lắm!
Khi anh tỉnh dậy thì đã hơn năm giờ chiều rồi. Kim Đản Đản cảm thấy mình sắp chết vì đói. Cả một ngày cô chưa được ăn bữa ăn chính nào, trứng gà thì vẫn chưa chín nên cô đã lăn ra ngủ bên trên giường để tiết kiệm sức lực.
*
Tác giả Quân: Đản Đản đáng thương của tôi! Chủ tịch Mặc nếu anh không tỉnh lại thì vợ tương lai của anh sẽ chết đói đấy!
Mặc Nhiễm: Cút đi! Viết vợ tương lai của tôi sao mà ngốc quá vậy!
Tác giả Quân (cắn tay oan ức): Vợ của anh vốn đã ngốc rồi!
Mặc Nhiễm (đá bay tác giả Quân): Vợ tương lai, trứng bọc chín rồi, mau đến ăn đi!