Anh nheo mắt lại nhìn Kim Đản Đản: “Cô về phòng nghỉ ngơi trước đi, tôi có chuyện muốn nói với mẹ tôi.”
Kim Đản Đản vẫn còn một chút sợ hãi đối với Mặc Nhiễm, cô không thể quên được chuyện người đàn ông này đã lợi dụng cô. Cô liếc nhìn anh đề phòng, rồi quay về phòng.
Ánh mắt đó khiến Mặc Nhiễm có đôi chút bực mình không thể giải thích được. Anh có làm gì đâu, cũng không phải là con sói ăn thịt người, cô cần phải đề phòng anh như vậy sao?
Bạch Hi ở một bên mỉm cười nói: “Nhiễm Nhi, có phải là con vô lễ với con gái nhà người ta rồi đúng không?”
Nhắc đến chuyện này, lại khiến Mặc Nhiễm nhớ đến ngày hôm qua. Khi anh không cẩn thận đã bóp ngực của cô, vành tai của anh nhất thời bỗng ửng đỏ.
Anh nhìn Bạch Hi rồi nhíu mày: “Mẹ, mẹ đưa cô ấy về đây làm cái gì?”
Bạch Hi trách mắng anh: “Nhiễm Nhi, ngày hôm qua con bỏ cô ấy lại chính là lỗi của con. Con làm vấy bẩn sự trong sạch của người ta, mà còn không thèm nói gì cả đã bỏ chạy rồi.”
Thật là hết chuyện để nói rồi sao, vành tai của Mặc Nhiễm lại đỏ thêm đôi chút: “Đó là hiểu lầm!”
Bạch Hi tận tình khuyên bảo nói: “Năm sau là con ba mươi tuổi rồi, con muốn độc thân cả đời sao? Đến lúc đó cha con từ nước ngoài trở về, con lại muốn bị cha ép ngày nào cũng phải đi xem mắt sao?”
“Mẹ thấy Tiểu Mộng cũng khá tốt, chi bằng hai đứa thử qua lại với nhau đi, mà còn có thể chặn được cái miệng của cha con. Nhiễm Nhi, mẹ làm như vậy đều là vì muốn tốt cho con!”
Mặc Nhiễm cũng phải chịu phục người mẹ không đáng tin cậy này. Lần này lại càng không đáng để tin, bà đã trực tiếp lừa người ta đến nhà rồi.
Anh cau mày: “Mẹ, người là do mẹ đưa về, nên nếu muốn qua lại thì mẹ với cô ấy đi mà qua lại với nhau đi.”
Vừa dứt lời, mặc kệ phản ứng của Bạch Hi, anh liền bỏ đi vào phòng ngủ của mình, rồi đóng cửa lại cái “sầm”.
Bạch Hi oán giận nói: “Tiểu tử thối, mẹ làm như vậy còn không phải đều là vì con sao!”
Nhưng khi nghĩ đến con dâu từ trên trời rơi xuống, thì Bạch Hi lại bật cười híp cả mắt một lần nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mặc Nhiễm xuống lầu dùng bữa sáng, anh lại nhìn thấy cô gái kia đã ngồi ngay ngắn ở đó. Anh hơi nhíu mày, không thèm nói gì cả, chỉ tiếp tục dùng bữa sáng.
Bạch Hi liếc con trai nhà mình một cái, sau đó nhìn Kim Đản Đản mỉm cười: “Tiểu Mộng, lát nữa đi cùng bá mẫu ra ngoài mua vài bộ quần áo.”
Trên người Kim Đản Đản vẫn đang mặc quần áo của cô, vì vậy phải ra ngoài sửa soạn thêm cho cô. Bà tin chắc là đứa con trai lạnh lùng cứng nhắc của bà sẽ động lòng.
“Vâng, được ạ!” Kim Đản Đản ngoan ngoãn gật đầu lo lắng.
Lông mày của Mặc Nhiễm càng nhíu sâu hơn, chắc chắn là mẹ lại đang làm chuyện kỳ quái gì đó rồi. Đợi khi cha trở về thì anh lại càng thê thảm, mọi người trong gia đình này đều không bớt lo lắng.
Anh đặt đũa xuống, uống hết sạch ly sữa: “Mẹ, con ăn xong rồi!” Vừa dứt lời, anh cầm lấy chìa khóa xe ô tô thể thao rồi đi ra ngoài.
Vốn dĩ trước đây kinh tế của công ty có vấn đề, sắp đối mặt với phá sản. Năm Mặc Nhiễm mười chín tuổi đã tiếp quản công ty. Anh giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn, đồng thời vươn lên trở thành công ty số một của nước Z trong thời gian ngắn nhất.
Và anh cũng là trai nhà giàu mà rất nhiều phụ nữ độc thân ở nước Z tha thiết mơ ước muốn được gả vào.
Anh không chỉ có năng lực mà còn đẹp trai, thân hình khỏe mạnh, tốt về mọi mặt không còn gì để nói. Từ sau khi nổi tiếng, anh đi đến đâu cũng có đủ kiểu “tình cờ gặp” của các cô em gái.
Ngay khi Mặc Nhiễm vừa đi, Bạch Hi liền dắt Kim Đản Đản ra ngoài đi mua sắm, nói là muốn mua quần áo, nhưng thực ra là muốn thay đổi Kim Đản Đản từ đầu đến chân.
Kim Đản Đản bị kéo vào tiệm cắt tóc. Bạch Hi muốn làm một kiểu tóc mới cho cô, nhưng bất luận thế nào cô cũng không chịu cắt. Thời cổ đại, người phụ nữ rất quan tâm đến mái tóc.
Bà đành chịu thua, buộc lòng phải theo ý cô, chỉ cắt tỉa sơ qua một chút.
Một mái tóc đen nhánh dài ngang thắt lưng, tóc mái gọn gàng, nhìn qua rất dễ thương.
Bạch Hi gật đầu hài lòng, rồi dẫn Kim Đản Đản đi mua quần áo.
Kim Đản Đản bị bắt ép thử rất nhiều quần áo, tất cả đều là hở cánh tay, hở chân một chút, khiến cô sợ đến mức hoàn toàn không dám mặc.