Kim Đản Đản kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ, đôi mắt cũng đỏ ửng lên. Cô lập tức giơ cao tay và dùng sức tát Mặc Nhiễm một cái.
“Bốp!” Một tiếng khiến những người đang có mặt ở hiện trường đều bị dọa.
Bọn họ chỉ thấy trên mặt Mặc Nhiễm in hình năm dấu ngón tay, trông vừa đỏ vừa rát.
Mặc Nhiễm rất tức giận, anh đã có lòng tốt cứu cô. Cô không trả ơn thì thôi, ngược lại còn tát anh một cái. Cô gái này chắc chắn bị điên rồi.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, hận đến mức chỉ muốn vứt cô xuống đất khiến cô ngã chết đi.
Anh nhìn vào đôi mắt hồng hồng giống như con thỏ nhỏ kia, lại nghe âm thanh dịu dàng phát ra: “Công tử à, mong công tử bỏ tay ra!”
Lúc này Mặc Nhiễm mới chú ý đến cái tay mình, hóa ra chỗ mềm mại ban nãy bị anh bóp không phải là chỗ nào khác mà vừa hay nó là chỗ đó của cô gái này…
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống thôi, đôi tai của anh đỏ bừng lên. Sau đó anh thả lỏng tay khiến Kim Đản Đản ngã xuống đất.
Kim Đản Đản lộn nửa vòng trong không trung rồi cả mặt và ngực chạm đất.
Cô gắng gượng ngồi dậy, cặp mắt đỏ hồng nhìn người vừa mới giở trò đồi bại với cô ngay trước mặt mọi người giữa ban ngày ban mặt kia.
Trông anh ta cũng rất giống con người, phong độ ngời ngời. Mặc dù cô cũng quen không ít người xuất sắc như anh ta, nhưng thật sự là người anh ta đẹp hơn nhiều so với những người kia.
Mặc Nhiễm liếc mắt nhìn cô một cái rồi nhìn ra chỗ khác. Hôm nay chắc chắn là một ngày mà anh cảm thấy xấu hổ nhất, anh chẳng bao giờ muốn gặp lại cô gái này nữa.
Kim Đản Đản nhìn ngắm thế giới xa lạ này rồi cô lại nhìn về phía người đàn ông vừa mới sàm sỡ cô kia. Cô khóc to, nước mắt rơi như mưa, giọng nói nức nở: “Hu hu… Công tử này, tiểu nữ không còn trong sạch rồi, sau này làm sao ta có thể gả cho người ta được!”
Khóe môi của Mặc Nhiễm hơi co giật, không phải chỉ là vô tình nên anh mới chạm vào thôi à? Sao cô ta lại khóc ầm như vậy?
Mặc Nhiễm e sợ cô gái này sẽ ăn vạ anh, cho nên anh nghênh ngang sải bước chân leo lên chiếc xe thể thao của mình.
Trên mặt gương chiếu hậu, anh trông thấy cô đang ngồi dưới đất ôm gối, lúc cô trông thấy anh rời đi thì nước mắt lại rơi xuống một lần nữa.
Mấy cô gái vây xung quanh cô vừa chỉ trỏ vừa mắng: “Cái loại không biết xấu hổ này, Mặc tổng là người mà cô có thể dụ dỗ à?”
“Cô gái này, cách của cô khá độc đáo đó. Cô không sợ chết à, cô cho rằng Mặc tổng là người dễ dàng bị quyến rũ hay sao? Mơ đi cưng!”
“Hơn nữa, có phải bộ đồ mà cô đang mặc trông rất bảo thủ không? Sao cô không để hở ngực, hở chân đi, biết đâu cô còn có cơ hội đấy!”
Kim Đản Đản bị các cô gái bao vây xung quanh. Cô nhìn bọn họ trông rất giống mấy con quỷ dạ xoa khiến cô co rụt người lại, cô sợ những người này sẽ đánh cô mất.
Mấy cô gái này ăn mặc thật kỳ quái, quần áo trên người hở quá nhiều. Nếu như bọn họ xuyên đến triều đại của cô thì chắc chắn họ sẽ bị nhốt vào lồng heo rồi thả trôi sông hoặc cũng có thể họ sẽ bị thiêu sống ấy.
Còn cả mái tóc nữa, đủ loại màu sắc, nhưng đa số là tóc ngắn, lại lộn xộn như đống cỏ dại, còn có cuộn tròn. Mấy cô gái này không nhìn gương trước khi họ bước chân ra khỏi cửa à?
Kim Đản Đản nhìn mấy người mặc đồ kỳ quặc này giống như thấy quỷ, cô chỉ sợ những cô gái này sẽ nổi điên lên mà lao đến cắn mình.
Cô nhìn cái thế giới xa lạ này. Ngoài con người ra thì gần như không có thứ gì quen thuộc cả, thậm chí là mấy cái cây ở đây cũng phát triển tốt đến lạ thường (đồ nhân tạo trang trí cho đẹp), còn có cái hộp sắt của người kia nữa, tất cả mọi thứ đều thật xa lạ và cũng rất đáng sợ.
Cô ôm đầu, không dám nhìn bất cứ người nào. Cô bị mấy cô gái này vây xung quanh, mồm năm miệng mười mắng chửi cô.
Ngay lúc cô sắp không chịu được nữa thì bỗng trong đám người phụ nữ này có một vài âm thanh đầy ngạc nhiên vang lên. Ngay sau đó, cô bị một người nào đó kéo dậy rồi mạnh mẽ cầm tay cô đi về phía trước.
Anh ta chỉ để lại cho cô một bóng lưng rất đẹp. Đầu tóc anh ta gọn gàng, anh ta đang mặc một bộ tây trang màu đen. Cho dù đó chỉ là một cái bóng lưng thôi thì anh ta trông rất đẹp trai, anh ta chính là ánh mặt trời của cô…