“Hoàng huynh, ngươi có thể gọi ta là Như Hiên!” cảm giác xưng hô ‘Cửu muội’ này nàng không tiếp thu được đâu.
Đế Bắc Minh có chút mất hứng, hắn còn không có xưng hô thân mật với nàng như vậy đâu.
“Hoàng thượng, cáo từ!” Hắn dắt lấy tay Kim Đản Đản đi ra ngoài.
Hoa Nhược Uyên nhìn bóng lưng hai người rời đi. Hắn vốn phòng bị Đế Bắc Minh, bây giờ biết được quan hệ của hắn ta và cửu muội, nhìn hắn ta là một vạn điều thuận mắt. Từ nay về sau đều là người trong nhà, rốt cuộc không cần phải lo lắng hắn ta mưu phản rồi.
Trở về Nhiếp Chính vương phủ, Kim Đản Đản mới biết được Đế Bắc Minh bị trúng độc. Nếu không phải hắn có nội lực thâm hậu áp chế, chỉ sợ lúc này hắn đã sớm chết rồi.
Lập tức tuyên thái y, nhưng vẫn tìm không thấy giải dược.
Thái y lo lắng: “Nhiếp Chính vương, độc của ngài sắp truyền đến tâm mạch rồi, hay là mau chóng tìm người giúp ngài hút độc ra đi!”
Sắc mặt của Đế Bắc Minh không lo lắng chút nào, phất tay: “Bổn vương hiểu được, ngươi lui ra đi!”
Thái y lo lắng sốt ruột nhìn hắn, thở dài rời đi.
Kim Đản Đản gấp đến đỏ tròng mắt, trừng mắt Đế Bắc Minh, quở trách: “Vì sao ngươi không cẩn thận như vậy?”
“Đừng lo lắng, bổn vương không chết được!” Nhìn thấy Kim Đản Đản lo lắng cho hắn, khóe miệng Đế Bắc Minh nhếch lên, cảm giác mình thật hạnh phúc.
Nhìn thấy hắn còn cười, Kim Đản Đản liền một bụng lửa giận, đánh hắn: “Ngươi còn cười ra tiếng. Nếu không giải độc thì sẽ chết, sao ngươi không có tìm người kịp thời giúp ngươi hút độc ra ngoài?”
Chỉ nghe Đế Bắc Minh thản nhiên nói: “Bổn vương chỉ cho phép nàng chạm vào ta!”
Khóe miệng Kim Đản Đản co giật, tánh mạng khó giữ được mà hắn còn không vứt xuống tính thích sạch sẽ.
Đế Bắc Minh nhìn nàng đề nghị: “Ái phi giúp bổn vương hút độc ra ngoài!”
Kim Đản Đản: Cái kịch bản này không đúng, nam nhân bình thường đều che chở cho nữ nhân của mình, không cho nàng gặp nguy hiểm đấy sao?
Đế Bắc Minh nhìn vào đôi mắt Kim Đản Đản, mỗi chữ mỗi câu đều nghiêm túc nói ra: “Ta mà chết thì nàng đừng mơ gả cho người khác. Nàng sống ta sống, nàng chết ta mất mạng!”
Kim Đản Đản nhìn hắn vậy mà có chút cảm động, cái mũi ê ẩm, đồng sanh cộng tử.
Bất quá tiểu tử này xác định không phải muốn kéo nàng cùng xuống Địa ngục đấy sao. Thôi, nếu không có hắn, thế giới này đối với nàng mà nói không có chút ý nghĩa nào.
Kim Đản Đản há miệng không có bất cứ do dự nào hút độc cho hắn.
Cánh môi mềm mại chạm vào cánh tay của Đế Bắc Minh, hô hấp của hắn trở nên khẩn trương lên. Đầu quả tim như có móng mèo cào vào, tê tê dại dại, lỗ tai có chút đỏ lên. Hắn không được tự nhiên dời tầm mắt, kiêu ngạo nói: “Nàng chưa ăn cơm sao, sức lực nhỏ như vậy!”
Kim Đản Đản tức giận rất muốn phun máu độc vào mặt hắn, nàng vì hắn vứt đi sinh mệnh, vậy mà hắn còn ghét bỏ nàng.
Thiếu một chút nữa nàng phun máu độc ở trên mặt hắn, nhẫn nhịn nhả ở trong chậu.
Liên tục hút vài miếng, chỉ thấy máu này rốt cục biến thành màu đỏ tươi. Nàng cảm giác hơi mệt mỏi, trên trán rướm một chút mồ hôi.
Đế Bắc Minh nhìn sắc mặt của nàng có chút nhíu mày, khẩn trương nói: “Tống thái y, tiến vào nhanh chút!”
Rất nhanh một thái y mang theo hòm thuốc chạy vào: “Vương Gia...”
“Nhanh nhìn xem nữ nhân này, có phải là nàng trúng độc hay không!” Đế Bắc Minh chỉ vào Kim Đản Đản nhíu lông mày lại.
Tống thái y lập tức lấy khăn ra để bắt mạch cho Kim Đản Đản. Đế Bắc Minh có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua khăn của hắn, yên lặng từ trong lòng móc ra khăn của mình đặt ở trên cổ tay Kim Đản Đản.
Kim Đản Đản không nói gì một hồi, đến lúc nào rồi rồi mà hắn còn thích sạch sẽ. Nam nhân này thật sự là vừa đáng giận vừa đáng yêu.
Thái y xem xong mạch xoa xoa mồ hôi trên trán: “Hồi Vương Gia, Cửu... Cửu công chúa thân thể không sao, chỉ là tâm tình khẩn trương, có chút mệt mỏi thôi!”
*