Kim Đản Đản có hơi sững sờ nhìn Đế Bắc Minh, chắc hắn vẫn chưa biết nàng là nữ tử, vậy mà lại nói nàng chỉ có thể là của hắn. Đột nhiên nàng cảm thấy nam nam yêu nhau cũng rất khí phách, chỉ là không biết nếu như hắn biết nàng là nữ tử thì có còn để ý đến nàng không?
“Bắt nhiếp chính vương lại!” Phong Lâm thấy Kim Đản Đản đang nhìn Đế Bắc Minh, sợ thời gian lâu sẽ xảy ra rắc rối.
Hai bên lại tiếp tục đánh nhau, ánh mắt của Kim Đản Đản lấp lánh nhìn Đế Bắc Minh, đã lâu rồi nàng chưa được nhìn thấy hắn đánh nhau. Lần trước nàng bị che kín mắt, lần này cuối cùng cũng có thể coi là được mở mang tầm mắt rồi.
Hắn xuyên qua xuyên lại giữa đám thị vệ, giống như chim ưng đang giương cánh săn mồi trên không trung. Thị vệ bị hắn nhắm tới không phải là đối thủ của hắn, đều chết ngay ở dưới kiếm của hắn.
Vừa mới bắt đầu, Đế Bắc Minh đã chiếm thế thượng phong, nhưng một lúc lâu sau hắn lại chiếm thế hạ phong. Người của Phong Lâm đánh hoài không hết, lớp này rồi tới lớp khác cứ ồ ạt xông ra, thể lực của Đế Bắc Minh không đủ chống lại nên đã bị bắt.
“Áp giải nhiếp chính vương xuống, chăm sóc thật tốt, không được bạc đãi hắn!” Giọng điệu của Phong Lâm rất khách sáo, giống như đối đãi một vị khách quý vậy.
Kim Đản Đản nhìn Đế Bắc Minh bị giải đi thì cảm thấy lo lắng, nàng vẫn chưa kịp hỏi Phong Lâm thì Phong Lâm đã chủ động giải đáp: “Tiểu Cửu Nhi, nàng yên tâm, ta sẽ không làm gì hắn. Chỉ cần ngày mai nàng gả cho ta, thì ta sẽ thả hắn đi.”
Nàng thấy giọng điệu của Phong Lâm chân thành, nhưng lại không thể từ chối. Nàng im lặng chẳng nói lời nào, chỉ đành bất lực mà gật đầu.
Xem ra nếu muốn Đế Bắc Minh bình an vô sự, nàng chỉ có thể gả cho Phong Lâm.
Nhưng vừa nghĩ đến những lời hắn nói, còn phải sinh con cho hắn, truyền hoàng vị lại cho hài tử, nàng vừa nghĩ đến thì đã cảm thấy một trận lạnh run.
Nàng và Đế Bắc Minh mới là một đôi, cũng chỉ có thể chấp nhận mỗi hắn. Trừ phi hắn làm chuyện gì đó có lỗi với nàng, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ hắn.
Bây giờ nàng không quyền không thế, cứ ổn định Phong Lâm trước, rồi nghĩ cách cứu Đế Bắc Minh sau.
Đế Bắc Minh bị nhốt trong địa lao, cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều kiệt quệ, không ngừng đập vào cánh cửa sắt, nhưng chẳng có ai ngó ngàng đến hắn.
Đám binh sĩ canh gác bị chọc tức, cũng chỉ có thể tức giận bất mãn mà hét lên vài câu: “Ngươi thật sự tưởng mình là nhiếp chính vương sao, bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một tên tù nhân.”
“Nếu không phải hoàng thượng nhân từ, thì đã sớm giết ngươi rồi!”
Đế Bắc Minh khẽ nheo mắt lại nhìn hai người ở bên ngoài cửa, ở trong mắt hắn hai người này chẳng khác gì vật đã chết.
Hắn ép mình bình tĩnh lại, bây giờ cho dù có gào thét đập phá thế nào cũng không ai thả hắn ra, như thế chỉ tốn thêm nhiều hơi sức mà thôi.
Đế Bắc Minh nhắm mắt dưỡng thần, suy ngẫm: Bây giờ chỉ có đợi thuộc hạ của hắn mau chóng tới cứu hắn, nếu không ngày mai nàng sẽ phải trở thành hoàng hậu của người khác rồi.
Hôm sau.
Trong hoàng cung tràn ngập vui mừng.
Sáng sớm Kim Đản Đản đã bị đám thị nữ thay phiên nhau đổi mũ phượng khăn quàng vai cho nàng, giúp nàng chải chuốt trang điểm.
Trong gương nàng mặc trang phục nữ, trang điểm rất là xinh đẹp, giống như một yêu tinh không nhiễm bụi trần, thế nhưng trên mặt Kim Đản Đản lại chẳng có nụ cười rạng rỡ khi sắp được làm hoàng hậu.
Loay hoay hồi lâu, thân thể nàng như sắp bị tê cứng. Đám thị nữ cuối cùng cũng đi ra, trong tẩm thất chỉ có nàng và Thu Tuyết.
Thu Tuyết đối diện sự thay đổi này không biết nên vui hay nên buồn: “Vương gia, hôm nay người sắp thành hoàng hậu rồi, sau này không thể tự do tùy tiện như trước đây nữa!”
Kim Đản Đản lắc đầu: “Không, ta sẽ không gả cho hắn, tuyệt đối không.”
“Nhưng mà, bên ngoài toàn là người của hoàng thượng, người chỉ là một nữ tử yếu đuối sao có thể trốn ra ngoài?” Thu Tuyết cau mày, lo lắng nói.
Kim Đản Đản chống cằm suy nghĩ một hồi, nàng chẳng thích ngôi vị hoàng hậu này, nhưng lại có rất nhiều người muốn nó!
Nàng thì thào vào tai Thu Tuyết mấy câu, ánh mắt Thu Tuyết lập tức sáng lên. Thu Tuyết thật sự càng lúc càng bái phục vương gia nhà mình, chủ ý này đúng là không tệ.