Từ sau khi tiến vào xe, Nhị vương gia chưa từng nói một câu nào, chuyện này quả thực khiến cho Lãnh Cô Nguyệt không đoán được Nhị vương gia này có ý gì với mình.
Kim Đản Đản: Bé cưng đây oan quá, thật ra bé cưng chỉ muốn tận dụng cơ hội thật tốt thôi, nhưng mà bé cưng phải nhận kịch bản thôi!
Đất nước này tên là Phong Dụ Quốc, hoàng thượng có chín hoàng nam và bảy công chúa.
Người lớn nhất là hai mươi hai tuổi, còn nhỏ nhất thì mới trăng tròn.
Thái tử là Bạch Cẩm Lam, Kim Đản Đản là Nhị Vương gia, tên là Bạch Cẩm Ngọc. Trong tất cả các công chúa thì người được yêu thương nhất là Tam công chúa Bạch Cẩm Nghiên.
Tóm lại, đây là thời đại hậu cung dành cho mấy tên ngựa đực, nam tử theo chế độ đa thê. Chỉ cần ngươi có tiền, kể cả cưới một nghìn người vẫn được, nhưng mà đừng có nhiều hơn Hoàng Thượng là được.
Có một vài phi tử đến khi về già cũng chưa từng gặp mặt Hoàng Thượng một lần, đến lúc chết vẫn còn trinh.
Vậy nên sau đó mới xuất hiện những chuyện kia, cái gì mà phi tử tư thông với thị vệ, rồi thông đồng với đại thần!
Thái tử Bạch Cẩm Lam giống hệt phụ vương, là kẻ vô cùng háo sắc. Hai phụ tử này tâm ý tương thông, nên dù Thái tử có là một tên bù nhìn thì vẫn được Hoàng thượng yêu thương.
Nhưng mà con hàng này lại có ý đồ với phi tử của phụ hoàng hắn mới vừa nhập cung.
Mà nguyên chủ Nhị vương gia sau khi biết được chuyện này thì tiến hành vài kế nhỏ, vào lúc Thái tử say rượu thì “tình cờ” gặp được vị phi tử kia. Thái tử không những không trêu ghẹo được phi tử này mà ngược lại còn để cho Hoàng thượng tóm gọn.
Dưới cơn nóng giận, Hoàng thượng giam lỏng hắn ta, để sau này xử lý.
Từ đó mới có cảnh tượng nhóm người Kim Đản Đản trò chuyện ở thanh lâu lúc sau.
Còn Lãnh Cô Nguyệt, phụ thân của nàng là Lãnh Đình, vốn dĩ là một đại thần trong triều, danh tiếng vẫn luôn tốt đẹp. Nhưng vào một ngày nào đó lại lục soát ra được bức thư thông đồng với địch trong nhà của ông ta, Hoàng thượng tức giận sai người chém đầu của ông ta.
Sau đó phân tán con cái của ông ta ra khắp nơi, tạo nên tình cảnh thê ly tử tán.
Giữa nhiều lần trắc trở, Lãnh Cô Nguyệt vẫn luôn kiêu ngạo lại được Thái tử yêu mến nên thiên kim các nhà đều ghen ghét, lén lút bắt cóc “nàng ấy” rồi bán đến thanh lâu.
Ở thanh lâu, “nàng ấy” liều chết không nghe theo, tú bà sai người bỏ đói “nàng ấy” mấy ngày nên bây giờ “nàng ấy” là một mỹ nhân lạnh lùng yếu ớt.
Kim Đản Đản mở mắt ra nhìn “nàng ấy”một cái. Từ xa thì thấy “nàng ấy”giống như một mỹ nhân lạnh lùng kiêu ngạo, đến khi lại gần thì gương mặt này suy yếu đến mức khiến nàng đau lòng.
Mở ngăn tủ bên trong xe ngựa ra, bên trong có đặt bốn món điểm tâm tinh tế đang toả ra mùi thơm thoang thoảng.
Kim Đản Đản pha một bình trà, ngồi yên một chỗ thưởng thức. Nàng ăn bánh uống trà, thì cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nàng liếc nhìn Lãnh Cô Nguyệt một cái, “nàng ấy” chỉ đang đề phòng nhìn nàng thôi.
Mạch mỹ nhân này đúng là rất có cốt khí, đã đói thành như thế rồi mà không nói một câu nhận thua. Kim Đản Đản hơi tức giận, cất giọng lạnh lùng: “Ăn đi!”
Lãnh Cô Nguyệt đánh giá Kim Đản Đản một lượt, cầm lấy thức ăn do Kim Đản Đản đưa đến.
“Nàng” ăn rất từ tốn. Mặc dù đói nhưng động tác lại rất duyên dáng tựa như một bức tranh.
Kim Đản Đản nhìn dáng vẻ phòng bị này của “nàng”, trong mắt lộ ra vẻ đau lòng.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà nhà tan cửa nát, bị bạn bè lừa gạt bán vào thanh lâu, suýt chút nữa thì thất thân. Một nữ tử như “nàng ấy” làm sao có thể vượt qua?
Nếu như đó là nàng thì nhất định sẽ khóc đến mức chết đi sống lại, tuyệt đối không thể bình tĩnh như thế này, vậy nên trong lòng nàng có chút bội phục “nàng ấy”.
Nhìn thấy giới tính của “nàng ấy” bị tráo đổi, Kim Đản Đản có cảm giác giống như mình đang chơi đam mỹ hoặc chơi bách hợp. Trong lòng có cảm xúc rất lạ, trong một lát nàng khó có thể tiếp nhận.
Lãnh Cô Nguyệt cảm thấy Nhị Vương gia không làm gì mình thì cố gắng nhét đầy dạ dày, sau đó bưng trà lên uống.
“Nàng ấy” cầm khăn tay, từ tốn lau miệng và tay nhỏ, sau đó ngồi trở lại chỗ, tiếp tục duy trì một khoảng cách với Kim Đản Đản.
Đôi mắt của “nàng ấy”giống như ẩn chứa băng lạnh nhìn về phía Kim Đản Đản: “Nhị Vương gia, mục đích của ngài là gì?”