“Đế Lạc Y, ngươi là kẻ điên, thả ta ra!” Kim Đản Đản thật sự không thể nhịn được nữa, nàng mắng to.
Đế Lạc Y không chút để ý tới nàng, dao nhỏ trong tay hắn đang dùng sức cắt.
Kim Đản Đản đã chuẩn bị tốt tâm lý cắn lưỡi tự sát. Ngoại trừ Tiểu Mạch Tử ra, nàng sẽ không để cho bất kì ai nhìn thấy thân thể của nàng, tuyệt đối không!
‘Xoẹt ——’ Nàng nghe thấy âm thanh yếm của nàng bị dao nhỏ cắt đứt, nàng đang chuẩn bị dùng sức cắn lưỡi tự sát.
‘Ầm ——’ Một tiếng động lớn vang lên, thứ gì đó màu trắng từ trên trời giáng xuống.
Động tác của Kim Đản Đản chợt ngừng lại, ngay sau đó lại là một trận vang lớn, Đế Lạc Y bị kia bóng trắng kia đánh bay đi.
Lúc này, dây yếm ở cổ Kim Đản Đản đã sớm đứt ra, yếm trượt xuống.
Cảnh đẹp trắng trắng hồng hồng trước người nàng hiện ra, đậu đậu như thể lần đầu gặp người ta, thẹn thùng trở nên hồng hồng!
Khi hoàn hồn lại, nàng liền thấy rõ bóng trắng trước mắt kia là gì —— Diệp Tuyệt Vũ!!!
Lúc này, hắn không chớp mắt hướng xuống phía dưới bốn mươi lăm độ, nhìn chằm chằm trước người Kim Đản Đản.
Kim Đản Đản cảm giác trên người có chút lạnh, liền nhìn lại theo tầm mắt của hắn…
“A ——” Nàng nâng cao giọng thét chói tai, khuôn mặt của nàng ngay lập tức đỏ lên, ta thế mà lại bị lộ.
Kim Đản Đản hận không thể có bảy tám đôi tay, che cảnh đẹp trước người mình lại.
Nàng ngẩng đầu lên, thẹn quá hóa giận trừng Diệp Tuyệt Vũ.
Ngay sau đó, một chiếc áo choàng trắng bay về phía nàng, quấn chặt người nàng lại, cũng chặn cả tầm mắt của nàng.
Diệp Tuyệt Vũ ngại nàng vụng về tay chân nâng đầu nhỏ của nàng ra khỏi quần áo, rồi lại cởi bỏ sắt thép quấn trên người nàng ra, mặc quần áo lại cho nàng.
Khuôn mặt Kim Đản Đản sững sờ nhìn động tác của hắn, nàng cũng không biết phải đặt tay mình ở chỗ nào, tựa như dư thừa.
Động tác của Diệp Tuyệt Vũ rất nhanh, thành thạo mặc xong y phục lại cho Kim Đản Đản.
Khuôn mặt của hắn không có cảm xúc nhéo gương mặt Kim Đản Đản: “Bạch Nhiễm Nhiễm, bên ngoài vô cùng nguy hiểm, lần sau đừng chạy loạn nữa!”
Trong lòng Kim Đản Đản cảm động không thôi, nếu không nhờ hắn xuất hiện kịp thời cứu nàng, có thể nàng liền phải…Xong đời rồi!
Giọng nói bình tĩnh của Diệp Tuyệt Vũ vang lên: “Vẫn nên ở lại tu sửa nhà xí thật tốt đi!”
Kim Đản Đản: (⊙v⊙)
Những lời vừa rồi của bảo bảo đều là rác rưởi. Cảm động cái con khỉ, chẳng qua là ông chủ đang cứu công nhân xây dựng của mình thôi!
“Đi thôi!” Diệp Tuyệt Vũ đỡ Kim Đản Đản chuẩn bị rời đi.
Đế Lạc Y bò dậy, trầm giọng nói: “Các ngươi đừng hòng rời khỏi đây!”
Kim Đản Đản đã có bóng ma tâm lý với hắn. Tuy bây giờ bên cạnh đã có người cùng chiến tuyến với nàng, nhưng thân thể của nàng vẫn khẽ run lên, rốt cuộc nàng không thể nào che giấu được cảm giác sợ hãi.
Diệp Tuyệt Vũ đưa tay kéo nàng vào trong lòng ngực, giọng nói luôn lạnh lùng lúc này lại có một chút lo lắng: “Đừng sợ, có ta ở đây!”
Hai mỹ nam bắt đầu đánh nhau, nhất thời khó có thể phân được thắng bại.
Thủ pháp công kích của Đế Lạc Y vô cùng tuyệt diệu, chỉ tám phần lực mà hắn lại có thể vận dụng lên mười.
Nhân lúc Diệp Tuyệt Vũ không đề phòng, bóng dáng hắn ta như quỷ đến bên cạnh Kim Đản Đản, duỗi tay chụp lấy cổ nàng.
“Mẹ nó! Ngươi sờ ngực của lão tử làm gì vậy!” Giọng nói của nam tử vang lên.
Sắc mặt Đế Lạc Y vô cùng kinh ngạc, cảm giác này không đúng. Hắn kinh ngạc nhìn lại tay mình, tay hắn đang đặt trên ngực Thiên Lưu Hiên.
Vẻ mặt Thiên Lưu Hiên vô cùng đau khổ, không ngừng vỗ vỗ ngực mình: “Tên chết tiệt kia, lấy móng heo của ngươi ra!”
Đế Lạc Y vốn đã có chút không thích hắn, lập tức rút tay ở trên ngực Thiên Lưu Hiên lại.
Thiên Lưu Hiên một thân hồng y cười quyến rũ, duỗi tay hất mái tóc đen ra sau.