Hoa Tiểu Tiên nhíu mày, cảm thấy Kim Đản Đản nói chuyện có chút kì quái.
Nhưng nàng ta cũng chẳng để tâm lắm, hất cằm chỉ vào cái mũi của mình: “Bổn công chúa là loại người làm việc này sao? Chỉ có những tên bỉ ổi mới làm việc đấy!”
Chỉ với một câu nói thì nàng ta đã thành công chọc tức đám người ở đây. Ngay cả đám thị nữ và người hầu đều tức giận trong lòng.
Thiên Lưu Hiên tức giận, vươn tay đánh cây trúc về phía về Hoa Tiểu Tiên.
Chân nàng ta loạng choạng tránh né nguy hiểm.
Nàng ta đang định hét lên thì thấy là mỹ nam áo đỏ ra chiêu, nàng đưa ra vẻ mặt uỷ khuất nói: “Thiên công tử, Tiên nhi không có ý tứ kia, ngươi làm cái gì đều không thể ảnh hưởng đến khí chất cao quý của ngươi, nhưng người kia thì không giống vậy!”
Khoé miệng Thiên Lưu Hiên nở nụ cười băng lãnh, hắn hỏi: “Tại sao lại khác?”
Hoa Tiểu Tiên bị nụ cười của hắn làm mê hoặc tâm trí: “Người giống như Bạch cô nương, không thấy xấu hổ về những việc này, giống như là nàng ta sinh ra thích hợp làm những việc này.”
Kim Đản Đản: Mẹ nó, ngươi mới thích hợp đi tu sửa nhà xí!
Nàng cũng lười so đo với Hoa Tiểu Tiên, chỉ là một đứa bé quậy phá + bạch liên hoa, thôi, tranh cãi sẽ mất đi thân phận.
“Cảm ơn heo đực nhỏ đã hỗ trợ, nhờ ngươi phái nhiều người thích hợp đến tu sửa nhà xí như vậy, ta tin tưởng sẽ nhanh chóng hoàn thành nha.” Khoé miệng nàng cười trào phúng.
Hoa Tiểu Tiên không để ý tới lời nói này, mặt hếch lên trời: “Hừ, thường dân mãi mãi là thường dân, một chút ân huệ nhỏ đã cảm kích thành như vậy.”
Nếu không phải sợ nàng ta có mưu đồ gây rối biểu ca, thì nàng mới lười giúp nàng ta, hận không thể bắt Tiểu Tiên tu sửa nhà xí cả đời.
Mắt thấy nhà xí sắp tu sửa xong, Kim Đản Đản thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên một cơn gió ập đến, thổi bay nhà xí đi, Diệp Tuyệt Vũ xuất trần thoát tục bước đến.
Ánh mắt hắn nhìn thoáng qua cái nhà xí, mặt nghiêm nghị nói: “Xem ra ông trời cũng không muốn người khác giúp ngươi, Bạch Nhiễm Nhiễm, ngươi đành tự mình xây dựng lại vậy!”
Vẻ mặt của Kim Đản Đản tức giận như gà trống xù lông, trên đầu phủ một lớp tro bụi, từ trên mặt đất đứng lên, tức giận chỉ vào mặt hắn: “Bổn cô nương không làm.”
Diệp Tuyệt Vũ là cái tên bệnh tâm thần, biến thái, đừng tưởng nàng không biết là hắn cố ý!
Không biết nàng đã xây đi xây lại cái nhà xí này nhiều lần. Hắn từ lần này đến lần khác đều không đồng ý.
Mặc dù là nàng thừa nhận chính mình xây nó không hoàn hảo, nhưng khi bọn họ làm cùng nhau, cả hai lần đều thực hiện tốt, thực hoàn mỹ.
Hắn dựa vào cái gì mà phá hỏng? Hoàn toàn không quan tâm đến thành quả lao động của người khác, rõ ràng là cố ý nha.
Kim Đản Đản thở phì phò định rời đi, nhưng lại không thể thoát ra được kết giới mà Diệp Tuyệt Vũ tạo ra.
Ngón tay nàng vừa lật liền xuất hiện vài quả bom, ném tới chỗ kết giới.
“Bùm.”
“Bùm.”
“Bùm.”
Sau ba tiếng nổ lớn, kết giới đã bị nổ tung, Kim Đản Đản liền bay nhanh ra ngoài.
Thiên Lưu Hiên liền phi thân đuổi theo phía sau.
Một lúc sau, Hoa Tiểu Tiên nhìn theo hướng bọn họ rời đi. Thật đáng sợ nha, nữ nhân này có lực sát thương thật kinh khủng, may mắn là nàng không gây sự với nàng ta.
Diệp Tuyệt Vũ nhìn chằm chằm phương hướng nàng rời đi, nhiệt độ không khí xung quanh nhanh chóng giảm xuống.
Trừ việc này, hắn đâu có nguyên do gì để giữ nàng lại.
Kim Đản Đản nhanh chóng phi lên không trung, nhưng có một cái phi hành khí cũng nhanh chóng đuổi theo nàng.
Nàng đã tránh cái phi hành khí kia nhưng nó cứ theo sát phía sau lưng nàng.
Nó đến gần một chút, nàng với phát hiện ra rằng đó là phi cơ trực thăng của tên biến thái Đế Lạc Y.
Kim Đản Đản lập tức thay đổi phương hướng bỏ chạy, nhưng không lâu sau liền bị Thiên Lưu Hiên đuổi tới, dùng một dải lụa trắng cuốn lấy eo nàng, nhanh chóng kéo nàng qua bên này của phi cơ trực thăng.