Vào lúc này, có một con ốc sên nhỏ bò qua từ bên cạnh, Kim Đản Đản chỉ vào nó, nhỏ giọng: “Có ốc sên!”
Hai mỹ nam lập tức hiểu sai ý, nghĩ rằng nàng sợ ốc sên nên lập tức tiến hành công kích ốc sên nhỏ.
Thiên Lưu Hiên dùng chân dẫm bẹp nó, còn Diệp Tuyệt Vũ thì cong tay bắn ra một luồng ánh sáng trắng biến xác ốc sên thành tro tàn.
Cảnh tượng hung tàn này khiến trái tim nhỏ bé của Kim Đản Đản sợ hãi: ‘Ốc sên nhỏ đáng thương quá đi! Ngay cả chết mà miếng xác nhỏ cũng không còn, hai mỹ nam này hung tàn quá!’
Hai người thấy nàng không bị gì, tiếp tục bay lên đánh nhau.
Kim Đản Đản vô cùng đau đầu, nàng cũng lười phải quản bọn họ. Thôi cứ đánh đi vậy, Không chết là được!
Hoa Tiểu Tiên chạy từ trong phòng khách ra, ánh mắt nàng ta tỏa sáng nhìn chằm chằm hai người đang đánh nhau trên không trung.
Hoa Tiểu Tiên hét to: “Biểu ca, cố lên!”
Nàng ta cổ vũ xong bên này rồi la lên với Thiên Lưu Hiên: “Hồng y công tử, người cũng cố lên nhé!”
Trong lòng Kim Đản Đản khinh thường: ‘Muội muội à, muội có chút rụt rè nào không thế, cổ vũ cho một bên thôi không được sao?”
Cứ coi như nàng ta đang cổ vũ cho những bằng hữu thân thiết đi vậy, Kim Đản Đản nàng đây sẽ không so đo.
Hai người kia đánh được nửa giờ, xem ra Diệp Tuyệt Vũ vẫn nhỉnh hơn chút ít.
Kim Đản Đản ngáp một cái thật dài: “Ta đói bụng rồi, khi nào mới được ăn cơm đây?”
Lúc này, hai người đang đánh nhau trên không trung mới tạm thời dừng chiến, quay trở về bên cạnh Kim Đản Đản.
Thiên Lưu Hiên lau vệt máu dính ở khóe miệng, nở nụ cười động lòng người: “Tiểu Nhiễm Nhiễm, cùng ăn lẩu nhé, nàng thấy thế nào?”
Diệp Tuyệt Vũ nhíu mày: ”Lẩu là cái gì?”
Thiên Lưu Hiên khoe khoang: “Là món mà Tiểu Nhiễm Nhiễm làm ra, ăn rất ngon!”
Trong lòng Diệp Tuyệt Vũ hơi khó chịu, hắn chưa từng nghe qua món này. Đã nhiều ngày trôi qua như thế, sao nàng không nói cho hắn biết?
Diệp Tuyệt Vũ nhìn về phía Kim Đản Đản, đưa ra yêu cầu: “Bản tôn cũng muốn ăn lẩu!”
Kim Đản Đản nghe thấy giọng điệu này của hắn thì lập tức nổi giận. Ngày nào hắn cũng ức hiếp nàng, bắt nàng tu sửa nhà xí, đọc sách, bây giờ còn muốn ăn lẩu. Được! Nàng sẽ cho hắn ăn lẩu đến căng bụng.
Nàng lấy một cái nồi đã lâu chưa được chùi rửa từ Diệt Thiên giới, dưới đáy nồi còn có lớp tro rất dày bám vào. Nàng đưa nồi cho Diệp Tuyệt Vũ: “Ăn đi!”
Diệp Tuyệt Vũ nhận lấy cái nồi, khí lạnh trên người hắn dần tỏa ra xung quanh. Thế mà nàng lại dám trêu đùa hắn một cách thản nhiên như vậy?
Diệp Tuyệt Vũ biến cái nồi kia thành bột vụn, bàn tay hắn dính đầy tro đen của đáy nồi.
Trong lòng Kim Đản Đản hơi sợ khi nhìn thấy số phận của chiếc nồi kia, trong lúc tức giận suýt nữa nàng đã quên mất đối phương là Thần Tôn, bây giờ hối hận còn kịp không?
Nàng chột dạ, nhanh chóng trốn sau lưng Thiên Lưu Hiên chỉ để lộ cái đầu nhỏ, cười ngượng ngập: “He he, Thần Tôn đại nhân à, vừa rồi tiểu nhân chỉ đùa giỡn với ngài cho mọi người cùng vui thôi mà. Chắc chắn lão nhân gia người không giận đâu đúng không?”
Diệp Tuyệt Vũ nhìn bàn tay đen ngòm của mình, rồi lại nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của nàng.
Nàng dám trốn phía sau nam nhân khác còn cười tươi như vậy, bảo hắn không tức giận được sao?
Hắn đưa tay kéo nàng trở về bên cạnh mình, đôi tay dính đầy tro túm lấy bộ y phục màu đen của nàng nên chẳng để lại chút dấu vết gì.
Diệp Tuyệt Vũ duỗi tay véo hai má của nàng, nhướng đôi lông mày: “Không tức giận? Hả?”
Gương mặt trắng nõn, mịn màng của Kim Đản Đản bị bàn tay dính đầy tro kia làm cho đen thui. Nhìn nàng cứ như một đứa nhỏ quậy phá, mới chui từ xó bếp ra.
Kim Đản Đản nghiến răng, trừng mắt với Diệp Tuyệt Vũ: “Diệp Tuyệt Vũ! Người đủ rồi đó. Muốn ăn lẩu còn ức hiếp ta, đừng nói là sẽ bắt ta đi tu sửa nhà xí nữa đấy!”
Diệp Tuyệt Vũ rất muốn ăn món ‘lẩu’ mà Kim Đản Đản nói, nhưng lại không muốn để ý đến nàng nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn khó có thể đưa ra quyết định.
Diệp Tuyệt Vũ cất giọng lạnh lùng: “Món ăn có cái tên ‘lẩu’ kỳ lạ như vậy, dám chắc là không thể ăn!”
Kim Đản Đản tiếp tục giận dữ: “Món ăn do bổn cô nương làm ra, sao lại không thể ăn chứ?”
“Người chưa ăn thử thì dựa vào cái gì mà nói món đó không ngon, ngươi không có tư cách để đánh giá!”
Nàng xắn tay áo lên, chuẩn bị nấu lẩu cho bọn họ, không ai có quyền nói sai về đồ ăn.