Sau khi Diệp Tuyệt Vũ nói như vậy, thương cảm trong lòng đã bớt đi một chút.
Nhưng mà, Bản cô nương đường đường là thần trộm tuyệt thế, không phải dùng để tu sửa nhà xí cho hắn.
Tay áo màu đen của Kim Đản Đản vung lên, thở hổn hển rồi bỏ đi.
Diệp Tuyệt Vũ nhìn về phía nàng rời đi, dường như đang nhìn vào khoảng không, nhưng lại không thể nhìn thấu điều hắn đang suy nghĩ trong lòng.
Màn đêm lặng lẽ trôi qua để đón chào bình minh mới đến.
Một nữ tử mặc y phục trắng đang ngồi ở trong kiệu, tấm màn trắng mỏng bị gió thổi tung lên, lộ ra khuôn mặt có chút non nớt của nàng ấy.
Nhưng ngũ quan của nàng ấy rất thanh tú, không khó để nhận ra tương lai nhất định là một mỹ nhân tuyệt thế.
Khiêng kiệu là bốn thiếu niên mặc quần áo trắng.
Bốn phía xung quanh chiếc kiệu là bốn thiếu nữ mặc váy trắng, trên mặt có mang mạng che mặt cùng màu, khiến người ta khó nhìn rõ dung nhan.
Các nàng cầm trên tay những lẵng hoa, và tung những cánh hoa bay ra xung quanh.
Các nàng như những tiên nữ giáng trần,bất cứ nơi nào họ đến thì đều có hương thơm bay theo gió.
Chiếc kiệu dừng lại trước phòng ngủ của Diệp Tuyệt Vũ, bọn thị nữ váy trắng mở rèm, thiếu nữ bên trong vui vẻ bước ra.
Trên mặt nàng ta nở nụ cười ngọt ngào, tới gõ cửa phòng Diệp Tuyệt Vũ.
Giọng nói ỏn à ỏn ẻn cất lên: “Biểu ca, Biểu ca, Tiên Nhi tới thăm ca nè!”
Tuy nhiên, bên trong không có lời nào đáp lại.
Hoa Tiểu Tiên không hài lòng bĩu môi: “Biểu ca, ca đừng lúc nào cũng tu luyện, chơi với Tiên nhi có được không?”
Mới sáng sớm, Kim Đản Đản đã bị đánh thức bởi giọng nói ỏn ẻn của nàng ta!
Giữa trán của Kim Đản Đản nổi lên gân xanh.Mẹ nó, có thể nói chuyện một cách đàng hoàng được không, giọng nói vừa to vừa ỏn ẻn, tỷ sắp nổi da gà lên rồi.
Bây giờ mới hơn chín giờ, còn sớm như vậy mà lại ồn ào khiến người khác không ngủ được.
Thiên Lưu Hiên mở cánh cửa bên cạnh ra, dựa vào cửa. Đôi mắt đào hoa liếc qua một tia không hài lòng: “Vị cô nương này, cô nương làm ồn đến ta rồi!”
Hoa Tiểu Tiên kiêu ngạo nói: “Hừ, bản cô nương …thích…”
Đợi khi nàng ta quay đầu lại, nhìn rõ người đang nói, lập tức nàng ta biến thành con cừu nhỏ, giọng nói mềm mại đến mức xương cốt đều phải mềm nhũn.
Nàng ta ỏn ẻn nói: “Vị công tử này, vừa nãy Tiên nhi đã vô lễ rồi!”
Oa, Mỹ nam này là ai?
Lại có thể so sánh cái đẹp với biểu ca.
Hắn mặc y phục đỏ, tư thế thản nhiên đứng ở nơi đó, hình dáng giống như đóa hoa bỉ ngạn của U Minh Giới, trong vẻ mỹ lệ có chứa kịch độc, nhưng lại khiến người ta không thể không muốn lại gần.
Nhưng ai biết được, Hoa Tiểu Tiên đã xin lỗi rồi, Thiên Lưu Hiên vẫn không nể mặt mà nói rằng: “Nếu đã biết là thất lễ rồi, vậy lui lại đi, đừng lên tiếng làm phiền ta nữa!”
Hoa Tiểu Tiên tuyệt đối không ngờ rằng hắn sẽ nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trắng lúc đỏ, thực sự rất xấu hổ. Nàng muốn tức giận, nhưng khi nhìn thấy hắn là một mỹ nam, lại không đành lòng tức giận.
Vành mắt nàng hơi đỏ lên, nhất thời không biết phải làm sao mới tốt, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống đó.
Đúng lúc này, cửa phòng của Diệp Tuyệt Vũ được mở ra từ bên trong. Hắn mặc một thân áo trắng đang đứng ở chỗ đó, ánh mắt liếc nhìn về phía cánh cửa vẫn cứ đóng chặt cách đó không xa, rồi lại dời tầm mắt nhìn về phía gương mặt của Hoa Tiểu Tiên.
Hoa Tiểu Tiên vừa nhìn thấy hắn, trái tim đã đập lên rộn ràng, giọng nói ỏn ẻn: “Biểu ca, Tiên Nhi rất nhớ ca ~”
Diệp Tuyệt Vũ khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Hoa Tiểu Tiên, muội có việc gì quan trọng mà đến đây?”
Hoa Tiểu Tiên lắc đầu: “Không, Tiên Nhi tới đây chơi vài ngày để ở cùng với biểu ca !”
Diệp Tuyệt Vũ vung tay lên, ngay lập tức xuất hiện một tỳ nữ, động tác linh hoạt, nhưng đôi mắt thì đờ đẫn. Hắn nói: “Tiểu nhất, đưa nàng ấy xuống nghỉ ngơi đi!”
Hoa Tiểu Tiên không mở miệng mà bĩu môi: “Biểu ca, muội không cần một con rối chơi với muội. Biểu ca chơi cùng với muội có được không?”