Vì thế, Kim Đản Đản quá bi thảm rồi, cuộc đời phóng đãng không kềm chế được của nàng cuối cùng lại bị cưỡng bức đi cắt cỏ tranh để xây nhà xí cho người ta.
Nàng chạy vài lần, cũng bị bắt lại từng đấy lần.
Nhìn nhà xí trước mắt, trong lòng nàng chảy ra hai hàng nước mắt to như mì sợi, cuối cùng vẫn quyết định vén tay áo cố gắng hoàn thành!
Cuối cùng, nàng cực khổ mất một tuần đi chặt cây trúc và cỏ tranh, lại mất hơn một tuần để tu sửa, cuối cùng cũng làm xong.
Kim Đản Đản mệt mỏi đến nỗi thở không ra hơi: “Thần Tôn, ta có thể đi chưa?”
Trải qua nhiều ngày ở chung, cuối cùng Kim Đản Đản cũng biết cái người giống như kẻ biến thái này là Thần Tôn Thanh Trần.
Là một sự tồn tại số một trong thiên địa, cũng là kẻ biến thái nhất.
Dung nhan của hắn tuyệt mỹ, nhiều năm nay chỉ sống một mình, không có bạn bè. Thậm chí nhiều năm qua hắn chưa từng gặp qua một người nào.
Kim Đản Đản không khỏi hoài nghi, có phải vì hắn sống một mình quá cô đơn nên mới phải tìm lí do giữ nàng lại nơi này với hắn hay không?
Diệp Tuyệt Vũ nhìn cái nhà xí sửa chữa vá xằng vá xiên, thậm chí ở bên ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng tình cảnh bên trong.
Hắn lắc đầu: “Xây lại!”
Khuôn mặt nhỏ của Kim Đản Đản tối sầm lại, chỉ muốn nói một câu: Xây lại cái em rể nhà ngươi!
Mỗi tội thực lực không bằng người ta nên Đản Đản đáng thương đành phải vô cùng ủy khuất mà xây nhà xí lại một lần nữa.
Thừa dịp hắn không có ở đây, nàng lẩm bẩm mắng: “Biến thái chết tiệt, lão quái vật, ngươi thuộc cung Xử Nữ phải không? Xây xây xây, xây cái em rể ngươi, sao ngươi không chết đuối ở nhà xí đi?”
Kim Đản Đản bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng lành lạnh, sau đó cơ thể đột nhiên nặng nề, cả người giống như bị đè xuống, nhà xí lại lần nữa bị sụp đổ, suýt nữa nàng rớt vào hầm cầu.
Nàng bò dậy vỗ ngực nhỏ nghĩ lại mà sợ. Nàng quay đầu lại nhìn, là Thần Tôn Thanh Trần vẫn một thân bạch y thoát tục.
Giống như nàng mới suýt nữa té ngã chỉ là một chuyện ngoài ý muốn…
Phi! Có quỷ mới tin là ngoài ý muốn.
Nếu như có thể thì Kim Đản Đản thật sự muốn chôn bom trong nhà xí, chờ đến khi Thần Tôn Thanh Trần đi vào, nàng sẽ cho nổ tung trời, phân bắn hết lên người hắn.
Nhưng nàng cũng chỉ dám tự sướng trong lòng một chút thôi, cách tốt nhất vẫn là nhanh chóng chạy trốn!
Thừa dịp tên biến thái kia đang ngồi xếp bằng tu luyện, thấy hắn đã nhập định, Kim Đản Đản nhịn đau tiêu mất 999 điểm mua một quả bom, đặt trong nhà xí.
Nàng lại tiêu mất 1222 điểm mua sắm 【 chỉ điểm trận pháp đại sư】, mặc vào ‘ y phục thần trộm ’, nghênh ngang đi mất.
“Là la lá la ~ hôm nay là một ngày đẹp trời, nô lệ đứng lên xoay người hát ca ~”
Kim Đản Đản vừa đi vừa hát, một cái nhà xí rách nát đã tra tấn nàng gần một tháng nay, ngực nàng sắp gầy đến phẳng lì xuống rồi.
Một thần trộm giỏi nhất trong thiên hạ như nàng, làm gì có đạo lí bị khi dễ, mà không trả thù lại chứ!
Kim Đản Đản cười cực kỳ đáng khinh. Chỉ cần nàng tưởng tượng đến cảnh toàn phân trắng tinh bắn đầy trên người nam tử tuyệt mỹ kia.
Lại tỏa ra mùi hương không thể giải thích, trong lòng nàng đặc biệt vui vẻ.
……
Diệp Tuyệt Vũ tỉnh lại từ trong tu luyện, mở to mắt. Ánh mắt hắn hóa thành một tia sáng chói. Hắn giống như thần tiên đang nhìn vạn vật trong thế gian, mang theo một loại khí thế cao cao tại thượng, còn có áp lực vô cùng lớn không thể che giấu.
Hắn đứng dậy, đi lại giống như nước chảy, như một bức hoạ cuộn tròn, như một vị trích tiên trong mộng ảo.
Hắn đi về phía nhà xí nhưng vẫn không nhìn thấy nữ tử suốt ngày ríu rít, chuyên nói xấu sau lưng hắn đâu.
Hắn đang muốn xoay người rời đi, “Bùm ——” một tiếng vang lớn, nhà xí bị nổ tung, một đống trắng trắng dính dính giống như một đám tuyết bắn ra từ bên trong.
Diệp Tuyệt Vũ lập tức mở ra linh lực để phòng ngự, đống tuyết trắng dính dính kia bị linh lực của hắn chắn bên ngoài.
Đám tuyết trắng trượt xuống theo cái chắn linh lực trong suốt dựng lên nhưng bên ngoài vẫn còn dính dấu vết là những vệt trắng khả nghi.