“Trước đây là do ta ngu dốt, không biết gì, mãi đến khi mất đi mới biết nàng quan trọng như thế nào. Ta muốn đưa nàng chạy đi thật xa, tránh xa triều đình, không có tính toán, không có ngôi vị hoàng đế, không có thái tử, chỉ có nàng và ta!”
Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên. Nàng cảm nhận được tất cả độ ấm ở đầu ngón tay lúc này đều thuộc về hắn ta.
Lúc này, ở trước mặt hắn ta, khuôn mặt thường ngày của nàng luôn tỏ ra lạnh lùng với người khác dao động, băng giá trong mắt dường như sắp tan ra.
Hắn ta nhìn đôi môi hồng nhạt như cánh hoa của nàng, nghiêng người, muốn lại gần hôn nàng!
Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn năm centimet, băng tuyết vốn đang tan chảy trong mắt nàng lập tức đông cứng lại thành băng. Nàng đánh vào cánh tay đang đặt bên người mình, hơi nghiêng người tránh đi nụ hôn của hắn ta.
Lúc hắn ta còn đang ngạc nhiên nhìn nàng thì trên tay nàng đã cầm một con dao găm, cứa vào tay mình, máu đỏ tươi rơi ở trên mặt đất.
“Nếu đã không thể cho ngài thứ tốt nhất, vậy thì ta thà không cho thứ gì cả!”
“Giang sơn mà ngài muốn, ta sẽ giúp ngài lấy lại!”
Khóe miệng nàng nở một nụ cười, nụ cười khiến người khác nhìn vào thấy thương xót: “Viêm Dục, ngài chỉ xứng có được điều tốt nhất, mà ta, không xứng có được ngài!”
Nàng quay người, khẽ nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ rơi.
Viêm Nghị, không giết được ngươi ta thề không làm người!
Nàng nhanh chóng rời đi, bỏ lại một mình Viêm Dục. Đôi mắt hắn trống rỗng nhìn cái cây trước mặt, vừa rồi nàng còn ở đây.
Mới hôm qua, nàng vẫn còn là người của hắn.
Hắn đưa tay chạm vào nơi nàng vừa đứng, nhưng tiếc rằng nơi đó không còn ai nữa.
Là do hắn nhận ra quá muộn, hay do bản thân hắn không biết trân trọng.
Hắn vô cùng hối hận, nhưng hối hận hơn nữa cũng có thể thay đổi được gì chứ!
Hắn cười khổ, giữa giang sơn và nàng, hắn thà rằng chỉ có nàng. Nhưng, dường như hắn nhận ra điều này đã quá muộn rồi.
…
Trong đêm, Kim Đản Đản đã điều chỉnh tâm trạng từ lâu, cẩn thận phục vụ Viêm Nghị thay y phục, nàng bày ra một khuôn mặt vô cảm, hỏi: “Điện hạ, ngài có ngửi thấy mùi gì kì lạ không?”
Viêm Nghị khó hiểu: “Không, sao nàng lại hỏi như vậy?”
Vẻ mặt Kim Đản Đản vẫn vô cảm, nghiêm túc nói: “Ban nãy Tâm Nhi vừa mới nhấc bô, vẫn chưa rửa tay!”
Viêm Nghị có thói quen sạch sẽ, mặt mày lập tức tối sầm, đột nhiên cảm thấy trong bụng có một trận quay cuồng, hắn cúi xuống bô, nôn khan.
Vừa nhìn thấy cái bô, hắn lại nhớ tới lời mà nàng vừa nói, trong bụng càng cảm thấy khó chịu.
Giọng nói của Kim Đản Đản lại vang lên: “Điện hạ, ta chỉ đang đùa với ngài thôi, ta đã rửa tay ba lần theo lời dặn của ngài rồi!”
“Nhưng điện hạ, cái bô này có thêm hơi thở của ngài đúng là thơm thật…”
Câu nào của nàng cũng nhắc đến cái bô khiến sắc mặt của Viêm Nghị vô cùng khó coi.
Hắn mà lại bị nàng trêu chọc ư, một người bướng bỉnh như nàng đúng là khiến người khác vừa ghét mà lại vừa yêu!
Nàng có thù tất báo, kiếp trước hắn đã tra tấn nàng khi nàng là nha hoàn, khi hai người bên nhau, nàng lại phản bội hắn.
Viêm Nghị biết đây là sự trả thù của nàng dành cho hắn vì đã để nàng cọ bô xí, hắn sai người cầm đi đổi cái bô.
Sau khi hắn làm sạch xong xuôi, giờ đã đến lúc hắn trả đũa.
Trên giường, nàng bị ép phải dựa vào trong lòng hắn. Nàng giãy dụa, máu từ miệng vết thương trên cánh tay chảy ra, y phục loang lổ vết máu màu đỏ.
Viêm Nghị nắm lấy cánh tay của nàng, hỏi: “Vết thương này là sao?”
Khóe miệng Kim Đản Đản nở một nụ cười hờ hững: “Không sao, ta không cẩn thận để bị thương!”
Nàng định lấy tay áo che vết thương đi, nhưng Viêm Nghị lại độc đoán nắm lấy cánh tay nàng, kiểm tra miệng vết thương cho nàng.
Nhìn thấy vết thương trên tay nàng, hắn liền biết đây là vết thương do vũ khí bằng kim loại gây nên. Ánh mắt hắn nheo lại đầy nguy hiểm: “Ai làm nàng bị thương?”
“Tâm Nhi vô tình bị thương khi đang cắt trái cây!” Tất nhiên nàng không thể nói sự thật ra được, vì vậy liền tìm đại một lý do.