Dứt lời, anh liền cởi nút áo của cô ra, vùi đầu dán vào chỗ mềm mại trước ngực…
Kim Đản Đản ngây ra như phỗng, đầu óc trống rỗng.
Mẹ nó!!!
Quá mẹ nó bẩn!
( Đản Đản: Thượng tiên, ngươi tới đây, đây là ý gì?
Thượng tiên: Tiểu Mạc Mạc nói muốn nghiên cứu một chút các tư thế trong anime ướt át.
Đản Đản: Ngươi muốn bị chặn sao?
Thượng tiên: Không muốn, ta ta ta… Lập tức sửa! )
Kim Đản Đản ngượng ngùng đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ: “Đơn Duy Mạc, anh điên sao, buông em ra!”
Đơn Duy Mạc ngẩng đầu: “Sao lại không gọi là chủ nhân, meo meo không ngoan nha!”
Sắc mặt Kim Đản Đản hết đen lại đỏ: “Meo meo cái đầu anh! Lăn đi, em muốn đổi con sen khác!”
Khóe miệng Đơn Duy Mạc nhếch lên một nụ cười xấu xa, ánh mắt càng sáng thêm vài phần: “Được, bây giờ chúng ta liền cùng nhau lăn!”
Ngay sau đó, Đơn Duy Mạc tới sát lại gần, công phá phòng tuyến cuối cùng của Kim Đản Đản. Thân thể hai người hòa hợp lại làm một, giường rung lắc dữ dội…
Chuyện sau đó, chính là Kim Đản Đản mệt đến ngất đi.
Đơn Duy Mạc ôm chặt cô vào lồng ngực, nói từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc: “Tinh Thụy La, em là người phụ nữ của anh. Anh không cho phép em thân cận với bất cứ ai khác ngoại trừ anh.”
“Nếu không, anh phát hiện một lần, liền ngủ với em một lần!”
Kim Đản Đản sợ tới mức trong lúc hôn mê thân thể vẫn khẽ run rẩy. Đơn Duy Mạc hôn lên cánh môi của cô, ánh mắt cưng chiều: “Có phải thịt ăn rất ngon không? Còn muốn không?”
Kim Đản Đản đang hôn mê:……
Sao đó, cô cảm giác cơ thể của mình lại bị ép buộc phải đung đưa, lại lần nữa tiến lên đỉnh mây.
Kim Đản Đản trong lúc hôn mê: Thật quá mẹ nó bẩn! Bị làm đến mức hôn mê rồi cũng không buông tha. Tiểu Mạch Tử chuyên môn biến thái như vậy!
Cô tức giận thở hổn hển, Tần Hiên, anh thế mà lại gạt tôi, tôi phải dạy dỗ lại anh.
……
Hơn mười một giờ, Đơn Duy Mạc tỉnh lại.
Nơi nào đó của cơ thể anh lại có phản ứng, anh mơ hồ tìm cô gái nhỏ bên người.
Kết quả tìm một vòng vẫn không thấy đâu, ngược lại tay anh sờ được một đống lông xù xù.
“Meo ~” Thứ lông xù đó bất mãn kêu lên.
Đơn Duy Mạc mở to mắt, cả người đều ngây ngốc, Tinh Thụy La đâu rồi?
Tại sao bên cạnh chỉ có một con mèo?
Hơn nữa lại là bộ dáng trước khi cô hoá thành người!
Lúc này con mèo vẫn đang ngáy khò khò, trông rất thơm ngọt, cái mũi nhỏ còn thổi ra cả bong bóng!
Bong bóng nổ tung, đánh thức nó dậy!
Mèo ( Kim Đản Đản ) nhìn người đàn ông đẹp trai Đơn Duy Mạc đang phóng đại trước mắt, lông trên cơ thể liền xù lên: “Meo meo ~” ( Cầm thú! Cầm thú! Cầm thú! )
Theo sau đó, Kim Đản Đản liền nhảy lên cao nửa mét ngay tại chỗ: Mẹ nó! Sao mình lại biến thành mèo?
Cô và Đơn Duy Mạc đối mắt nhìn nhau một phút, cuối cùng tổng kết lại: Đều do ‘bạch bạch’ đến mức biến lại!
Ánh mắt Kim Đản Đản nhìn anh tràn ngập lửa giận. Meo meo, nếu anh tiết chế lại một chút, em đây sẽ bị như vậy sao?
Đơn Duy Mạc cũng thật hết cách, không cam lòng hỏi: “Em là Tinh Thụy La?”
Kim Đản Đản gật đầu: “Meo meo ~” ( Đúng vậy! Ngốc hả, thế mà cũng không biết! )
“Làm thế nào để biến về lại?” Đơn Duy Mạc ôm cô lên đặt ở bên cạnh, nhìn chằm chằm cô.
Kim Đản Đản lườm mắt mèo: Anh hỏi meo meo em đây, meo meo em biết hỏi ai chứ?
Đột nhiên ánh mắt cô sáng ngời, kêu gọi: “Hệ thống quân, biến chị lại thành người?
Hệ thống quân mặt không chút thay đổi nói:【 Kí chủ, Quân Quân thương chị nhưng không giúp gì được, mong chị tự cầu nhiều phúc. Con đường phía trước còn gập ghềnh, chị đừng chỉ lo yêu đương, mong chị không quên mục đích ban đầu là phải hoàn thành nhiệm vụ! 】
Chỉ thấy cả khuôn mặt mèo của Kim Đản Đản đều đen lại, lắc lắc cái đầu nhỏ với Đơn Duy Mạc.