“Không, đôi mắt anh ấy cứ như là có sóng nước lưu chuyển vậy, phản xạ ra ánh sáng rực rỡ của đại dương!”
“Hả ~ Các cậu không thấy anh trai đẹp trai ngời ngời đó đang tìm người sao?”
Có mấy cô gái đi qua, chủ động chào hỏi: “Anh trai, anh đang tìm ai, chúng tôi có thể giúp anh nha ~”
Đơn Duy Mạc bị người vây xem đang định nổi giận, nghe được lời này liền lập tức thay đổi suy nghĩ. Nếu người nhiều thì lực lớn hơn, cũng có thể nhanh chóng tìm được cô mèo đang lạc đường kia hơn.
Vì thế, anh đăng thông báo tìm người:
# Tôi bị lạc một cô bạn gái nhỏ ở địa điểm XX, thích mang tai mèo trên đầu, rất tham ăn. Có ai biết mong liên hệ số điện thoại: 268XXX, sẽ có hậu tạ! #
Anh còn đưa ra cả ảnh chụp chung của hai người, để dễ cho mọi người tìm kiếm.
Trong nháy mắt mọi người liền truyền tin tức này đi, một truyền mười, mười truyền trăm.
# Trước cầu Nại Hà ngẫu nhiên gặp được nam thần si tình, tìm kiếm bạn gái thất lạc! #
# Anh trai đã có người trong lòng, thật thương tâm ~#
Rất nhanh tin tức này liền lên đầu đề của blog M.
# Xuất hiện một chàng trai si tình trước cầu Nại Hà. Cô gái, chàng trai đang đợi cô trở về! #
……
Bên trong nhà hàng, Kim Đản Đản vui vẻ ăn cá khô, hạnh phúc đến mức mi mắt cong cong, hoàn toàn đã quên chuyện Đơn Duy Mạc!
Tần Hiên yên lặng chăm chú nhìn cô, vậy mà có người ăn cái gì cũng đẹp mắt như vậy, thật là cực kỳ đáng yêu.
Anh ta nghe thấy tiếng thấp giọng bàn tán ở xung quanh, sôi nổi chỉ chỉ trỏ trỏ Tinh Thụy La, điều này khiến cho anh ta rất không vui.
Kinh nghiệm làm việc nhiều năm khiến cho anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, cẩn thận nghe những người đó nói chuyện, rốt cuộc anh ta cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Anh ta mỉm cười nhìn Kim Đản Đản: “Thụy La, em ăn cũng sắp xong rồi, tôi đưa em về!”
Kim Đản Đản xoa xoa bụng nhỏ, vẫy
tay: “Không, tôi còn muốn ăn nữa, tôi còn có thể ăn tiếp!”
Tần Hiên bất đắc dĩ, nếu đợi tiếp nữa có lẽ Đơn Duy Mạc sẽ tìm tới, anh ta đành phải dỗ dành Kim Đản Đản: “Em xem xung quanh có thật nhiều người đang nhìn, có lẽ là bọn họ đang nhằm vào cá khô của em.”
Kim Đản Đản lập tức ôm lấy cá khô, xù lông: “Meo ~ Đều là của meo meo, đừng ai hòng cướp lấy! Về nhà, bây giờ liền về nhà!”
Sau khi Kim Đản Đản ngồi trên xe, sắc mặt của cô thực đen: Thật muốn bóp chết cái thân phận thứ hai này của mình, vừa có ăn chỉ số thông minh liền offline, dùng thân thể mèo thật là không tốt!
Dọc đường đi Tần Hiên rối rắm một hồi, có nên đưa cô về nhà mình hay không?
Nhưng anh lại lo lắng mục đích của mình quá rõ ràng sẽ khiến cho cô phòng bị, rối rắm một hồi, vẫn là đưa cô về nhà Đơn Duy Mạc.
Anh có chìa khóa nhà Đơn Duy Mạc, sau khi mở cửa liền nhìn thấy đèn bên trong đang tắt. Anh có thể đoán ra cái tên ngu ngốc kia vẫn còn đang đi tìm.
Anh nhìn cô mèo ngốc đáng yêu đang vùi đầu ăn ở một bên, khóe miệng bất đắc dĩ cười, ánh mắt cưng chiều: “Thụy La, tôi đi tắm trước, lát nữa lại ra chơi với em!”
Kim Đản Đản vui vẻ rạo rực gặm cá khô, tùy ý vẫy vẫy tay với Tần Hiên, miệng nói không rõ: “Đi đi, đi đi!”
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào nho nhỏ, Kim Đản Đản vùi đầu ăn không chút để ý bên trong.
Một lát sau, Tần Hiên mặc áo ngủ trắng tinh đi ra, ấn ký hoa bỉ ngạn màu đỏ tươi trên ngực như ẩn như hiện.
Cá khô trong miệng Kim Đản Đản rơi xuống…
Anh ta là Tiểu Mạch Tử sao?
Vậy Đơn Duy Mạc thì sao?
Cô cũng chưa từng nhìn qua ngực Đơn Duy Mạc, cho nên cũng không rõ lắm anh có ấn ký hoa bỉ ngạn hay không, vốn chỉ dựa vào hơi thở mà phỏng đoán.
Như vậy bây giờ…
Thật là đau đầu mà!
Chờ Đơn Duy Mạc trở về lại nhìn xem anh có hay không đi, trước không vội kết luận.