“Meo meo meo… muốn thử… muốn thử” Kim Đản Đản vừa ngửi thấy mùi thơm của cá khô liền vui vẻ, mắt cười cong cong như trăng khuyết.
Cô đến gần, duỗi móng vuốt nhỏ ra chuẩn bị vồ ăn, cái đuôi hưng phấn đến mức vẫy tới vẫy lui, vẫy ra đến tận phía ngoài!
Đơn Duy Mạc giơ con cá khô lên cao. Cô mới cao đến vai anh, hoàn toàn không thể với tới.
Khóe miệng anh nhếch lên, cười xấu xa: “Tinh Thụy La, em hôn anh một cái, anh sẽ cho em ăn!”
Vì vậy, Kim Đản Đản là miêu tinh biến thân thành người đã không thể chịu được sự cám dỗ của cá khô, hôn lên má Đơn Duy Mạc.
Đơn Duy Mạc đưa cá khô cho cô. Cô hạnh phúc, mi mắt cong cong ăn cá khô.
Lúc còn một con cuối cùng, anh đột nhiên cướp lấy cá, nhét vào miệng mình.
Kim Đản Đản lập tức vồ lấy anh, cái miệng nhỏ ghé sát để giành lại con cá khô trong miệng anh.
Cô thành công ăn được con cá khô trong miệng anh, sau đó mới nhận ra mình lại bị anh lợi dụng.
Bởi vì dáng người bây giờ của cô quá nóng bỏng, bên trong lại không mặc đồ lót, mặc quần áo kiểu khác sẽ rất dễ bị lộ.
Đơn Duy Mạc cắt tấm trải giường để Kim Đản Đản bọc quanh ngực, sau đó mặc thêm quần áo khác bên ngoài.
Kết quả là trên con phố nhộn nhịp của thành phố M xuất hiện hai người mặc đồ ngủ dễ thương ra ngoài.
Tất nhiên, Đơn Duy Mạc chiều cô nên mới làm chuyện xấu hổ này với cô!
Suốt dọc đường chỉ mua mua mua, quần áo cá nhân cũng là do Đơn Duy Mạc chọn cùng. Mặt Kim Đản Đản đỏ như mông khỉ, hận không thể tìm một cái lỗ trên đất rồi nhảy vào.
Có nhân viên cửa hàng nhìn thấy Kim Đản Đản, không kìm lòng nổi nói: “Oa… cô gái dễ thương quá…”
“Không biết cô ấy mua phụ kiện tai mèo trên đầu ở đâu, giống thật!”
“Đúng vậy… đúng vậy… tôi cũng muốn có một cái!”
“Nhìn cô ấy nhảy qua nhảy lại thật giống một con mèo!”
Đơn Duy Mạc vừa hơi không để ý một chút, mèo nhà anh đã đi tới trước một cái lò nướng nào đó, quơ quơ móng vuốt: “Lạp xưởng, lạp xưởng, meo meo muốn ăn lạp xưởng!”
Đơn Duy Mạc bước đến, toát mồ hôi kéo cô ra xa lò nướng, mua cho cô mấy cây lạp xưởng.
Kim Đản Đản cong cong mi mắt ăn lạp xưởng, bên tai đột nhiên cảm thấy nóng ran, giọng nói từ tính của Đơn Duy Mạc truyền qua: “Em thích ăn lạp xưởng như vậy, buổi tối anh sẽ cho em ăn cái của anh!”
Kim Đản Đản đen mặt, sợ đến nỗi làm rơi cây lạp xưởng đang ăn dở trong tay xuống đất.
Mẹ nó, đúng là biến thái!
A a a!
Yêu cầu đổi chủ nhân!
Người bên cạnh mỉm cười nhìn bọn họ: “Thật xứng đôi, nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp dễ thương. Đúng là một cặp đôi ngọt ngào khiến người khác ghen tị!”
Kim Đản Đản nhìn chằm chằm cái gáy áo Pikachu màu vàng của Đơn Duy Mạc, khóe miệng nhếch lên: Râu ria xồm xoàm, mấy người này nhìn ra anh ta tuấn tú chỗ nào vậy?
Trong nhà hàng đồ Tây.
Hai người đổi sang quần áo bình thường, Đơn Duy Mạc cạo sạch râu, thay một bộ quần áo màu trắng, trông thuần khiết như thiên sứ hạ phàm.
Kim Đản Đản mặc một chiếc váy trắng như tuyết, sau lưng có một chiếc nơ con bướm to, giống như một món quà được gói lại. (Không còn cách nào khác, quần áo là do tên otaku Đơn Duy Mạc kia chọn! Ấu trĩ chết mất!)
Ăn xong hai phần bít tết, Kim Đản Đản mới nhớ tới chính sự: “Chủ nhân, anh phải cố gắng làm việc, kiếm thật nhiều tiền để nuôi meo meo!”
Đơn Duy Mạc chống hai tay lên má, nhu nhược đáng thương nói: “Nếu tối nay em cho anh ăn ít thịt, thì anh có thể cố gắng làm việc!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Đản Đản lập tức đen sì, không nói gì nữa.
Ngày hôm sau.
Đơn Duy Mạc phải đi làm rồi.
Kim Đản Đản dễ thương quấn lấy anh, cùng đến công ty.
Kim Đản Đản vừa tới, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Oa… cô gái dễ thương quá, Tiểu Mạc, anh có bạn gái rồi sao?”