“A ~ đau ~ đau quá ~” Tiếng kêu của Kim Đản Đản tiếng này kế tiếp tiếng kia, đám li miêu nhìn nàng mà đổ mồ hôi.
Thuộc hạ li miêu: “Lão đại, hình như nàng bị khó sinh, đến lúc đó bé con trong bụng sẽ bị ngạt chết đó!”
Lão đại li miêu nhíu mày, chạy tới hỗ trợ đỡ đẻ. Nàng ta vừa nhìn một cái, vậy mà hòa thượng này lại là một nữ nhân.
Trong lòng nàng ta lập tức tràn ngập đồng tình đối với nàng, một nữ nhân như nàng vậy mà còn chạy đi thỉnh kinh, đây là một chuyện vô cùng khó khăn!
Thuộc hạ nam chạy tới: “Lão đại, ngài nhìn cái kia của nàng, có phải ngài phải gả cho nàng không? Hay là để thuộc hạ làm cho!”
Lão đại li miêu gào thét: “Cút ngay, đây là một nữ nhân, các tỷ muội, còn không mau lại đây hỗ trợ!”
Nàng vừa hô lên một tiếng, bên cạnh Kim Đản Đản lập tức vây quanh lớn lớn bé bé toàn là li miêu.
Phải mất hết sức ba bò chín trâu, cuối cùng Kim Đản Đản cũng sinh một đứa trẻ người không ra người, khỉ không ra khỉ, nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Lão đại li miêu yêu thích không muốn buông tay, trêu đùa hắn: “Bé con ngoan, gọi ta là dì Li!”
Bé con thè lưỡi với nàng ta, duỗi tay về phía Kim Đản Đản muốn ôm một cái.
Lão đại li miêu nhìn nàng, ánh mắt rất u oán: “Thôi coi như ta nể tình ngươi là nữ nhân nên ta sẽ không ăn ngươi, dưỡng thương tốt rồi đi đi!”
Kim Đản Đản vừa mới sinh xong nên mất quá nhiều sức. Khóe môi nàng mấp máy, thật tình cảm kích: “Cảm ơn!”
Trước khi hôn mê, nàng nhìn thấy Ngộ Không đuổi lại đây. Vẻ mặt của hắn ngơ ngẩn nhìn bé con người không ra người, khỉ không ra khỉ trên tay lão đại li miêu.
Thì ra sư phụ nói tạo ra bé con là thật, nàng thật sự sinh con cho hắn sao?
Nhưng sư phụ lại quá suy yếu.
Trên tay nắm chặt gậy Như Ý, tại vì hắn nói muốn sư phụ sinh con cho hắn nên sư phụ mới bị như vậy.
Ngộ Không tự trách: “Sư phụ, con xin lỗi, về sau chúng ta không sinh khỉ con nữa!”
Kim Đản Đản cười yếu ớt nhìn hắn, rồi mệt mỏi nhắm mắt ngủ.
Ngộ Không ôm nàng vào trong lòng, đặt nàng ở trên giường của lão đại li miêu, rồi lau rửa sạch sẽ cho nàng.
Nhóm li miêu sợ hãi đến phát run, con khỉ này quá mạnh, may mà lúc nãy bọn họ không ăn thịt Đường Tăng.
……
Kim Đản Đản tĩnh dưỡng hơn một tháng, mang theo bé con cùng bọn Ngộ Không tiếp tục đi thỉnh kinh.
Bát Giới với cái đầu heo nhìn bé con trong lòng ngực nàng: “Sư phụ, lão Trư con cảm thấy đứa bé trong lòng ngài giống bản thu nhỏ của Hầu ca, đứa bé này ở đâu ra vậy?” Kim Đản Đản nghiêm trang nói dối: “Nhặt được, về sau vi sư là nương của nó!”
Bát Giới nghi hoặc nhìn nàng: “Phải là cha mới đúng chứ?”
Kim Đản Đản trừng mắt nhìn hắn: “Vi sư nói là nương thì phải là nương!”
Vốn dĩ áo cà sa của nàng rất rộng, thế cho nên mấy tên đồ đệ ngốc nghếch này cũng không biết nàng mang thai.
Hiện giờ con cũng sinh rồi nên cũng không có ai biết…
Thời gian nhoáng lên đi qua đã hơn một năm, Kim Đản Đản thành công vượt qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, lấy được chân kinh.
Thiên Đình, ngày phong thưởng.
Ngọc Đế vỗ cái bàn: “Đường Tam Tạng, ngươi thật sự cho rằng bản đế không biết đứa bé kia là ai sao?”
Trong lòng Kim Đản Đản hoảng sợ, hệ thống quân đáng chết giao cho cái nhiệm vụ gì thế này, đúng là hại nàng quá thảm. Nàng nên giải thích như thế nào với Ngọc Đế đây?
Trên lưng của nàng ứa ra mồ hôi lạnh, cụp mi mắt để nghĩ cách đối phó!
Đột nhiên bé con bên người bay đến chỗ Ngọc Đế. Kim Đản Đản vội vàng đứng dậy, khẩn trương nói: “Ngọc Đế đừng mà, nó chỉ là một đứa bé mà thôi!”
Nàng cho rằng Ngọc Đế sẽ trừng phạt bé con, không nghĩ tới Ngọc Đế ôm bé rồi chơi đùa với bé.
Bé con trong lòng hắn bị hắn đùa cho cười khanh khách, mi mắt cong cong cực kỳ đáng yêu.