“Sư phụ, thân hình của người và con không giống nhau. Người còn đẹp hơn nữ tử trong hình, đáng lẽ bức họa này phải họa sư phụ mới đúng!”
Sắc mặt Kim Đản Đản tối sầm, đậu má, một đời anh danh của trẫm, sao lại có một đồ đệ ngu xuẩn như thế này.
Nàng liếc mắt nhìn sách tranh của đồ nhi, trên đó vẽ mặt hai người đều để trống, cũng không có ngũ quan.
Nhưng con khỉ Ngộ Không này, trong tay cầm bút lông vẽ thêm ngũ quan, vẽ một cái mặt Kim Đản Đản.
Sắc mặt của nàng tối sầm lại, co ngón tay, đang chuẩn bị gõ đầu Ngộ Không.
Lại nhìn thấy hắn vẽ xong mặt nàng rồi, tạm dừng một lát, dùng bút lông trong tay vẽ mặt chính mình trên người còn lại.
Bởi vì Ngộ Không vẽ thêm mà toàn bộ tranh vẽ thoạt nhìn càng thêm sinh động.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Đản Đản vô cùng lúng túng, xấu hổ, sắc mặt đỏ đến không thể đỏ hơn.
Ngộ Không nhìn sư phụ xinh đẹp, ngon miệng như vậy, buông bức tranh trong tay, chủ động hôn môi nàng.
Kim Đản Đản: Con khỉ thối, cuối cùng chàng cũng nhớ tới làm trẫm!!!
Nàng đã trần trụi thân mình đợi hắn bao lâu rồi!
Ngộ Không vẫn đang hôn Kim Đản Đản, nàng bị hôn đến người nhũn ra giống như một vũng nước mùa xuân, chỉ biết mềm như bông nằm ở đó.
Cứ nghĩ rằng cuối cùng cũng tiến vào chủ đề chính, không ngờ tên này lại cầm sách tranh lên lật một tờ nghiên cứu.
Lửa giận trong lòng Kim Đản Đản ‘ cọ cọ cọ ’ bùng lên, nàng tức giận đoạt sách trên tay Ngộ Không rồi ném đi: “Đừng xem nữa, có xem nhiều cũng không thể bằng thực hành đâu!”
Nàng xoay người một cái đè Ngộ Không ở dưới thân, sau đó ngồi ở phía trên.
Sắc mặt Ngộ Không ửng đỏ, nói: “Trang thứ sáu, tư thế ngồi hoa sen!”
Kim Đản Đản: Đậu má, tất cả nhiệt huyết của ông đây mất hết rồi!
Nàng cứ như vậy nhìn hắn, không còn một chút động tình nào.
Ngộ Không tiếp tục nói: “Sư phụ, trong sách nói người phải đong đưa, sao người vẫn bất động vậy?”
Kim Đản Đản: Để ta đập đầu chết quách đi cho xong!
Đến bước này rồi mà hắn còn không thông suốt. Nếu không phải có nàng ở đây, sợ là cả đời Ngộ Không cũng không biết làm thế nào để tạo ra trẻ con!
Nàng trừng mắt hắn, đôi tay chống eo: “Vi sư thích bất động thì bất động, ngươi không phục thì cắn ta đi!”
Ngộ Không ôm lấy cổ Kim Đản Đản kéo xuống, mặt của nàng bỗng nhiên tới gần. Môi của Ngộ Không lập tức dán lên, cùng với cơ thể của hắn bắt đầu đong đưa.
A a a!!!
Xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ!!!
Một đời này, lần đầu tiên của trẫm lại ở thanh lâu, mẹ nó còn có ai kỳ lạ như vậy không.
Hai người chậm rãi cảm nhận được khoái cảm, giọng nói của Ngộ Không có chút hưng phấn. Hắn cảm thán: “Sư phụ, trong sách nói quá đúng, cảm giác giống nhau như đúc!”
“Giống như đang bay trên đám mây vậy, về sau con sẽ thử cùng Bát Giới, Sa Tăng!” Hắn thân là đại sư huynh, có chỗ lợi tất nhiên không thể quên các sư đệ.
Sắc mặt Kim Đản Đản tối sầm. Mẹ nó, trẫm cực khổ dạy chàng tạo trẻ con, vậy mà chàng lại muốn làm gay?
Khuôn mặt nhỏ của nàng thở phì phì, giãy giụa muốn thoát ra.
Nhưng Ngộ Không lại làm cách nào cũng không buông nàng ra, nàng giãy giụa làm hắn được trải nghiệm cảm giác càng tuyệt vời, vì thế tăng nhanh tốc độ.
Hu Hu Hu ~ tận đến hừng đông, tú bà tới thúc giục đã đến giờ, muốn đóng cửa, Ngộ Không mới buông tha nàng.
Kim Đản Đản: Để trẫm khóc một lúc đã, nếu không phải biết tên đồ nhi này ngu ngốc thật sự thì nàng phải hoài nghi lúc trước hắn giả vờ.
Từ lần này về sau, chỉ cần là ở trong nhà, dưới tình huống điều kiện cho phép, Ngộ Không đều sẽ cùng Kim Đản Đản nghiên cứu các tư thế được vẽ trong sách.
Vì thế, Kim Đản Đản bi thảm, trong sách kia có nhiều tư thế có độ khó yêu cầu siêu cao, cả người phải bị vặn thành bánh quai chèo.
Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ một điều, chính mình gây ra thì chính mình phải giải quyết!