Hắn giống một đứa bé làm sai chuyện, lập tức xin lỗi: “Sư phụ, con sai rồi, con không học trộm nữa!”
Kim Đản Đản có chút ngốc: “Học trộm cái gì?”
“Phương pháp tu hành?” Bát Giới đáp.
Kim Đản Đản: Trẫm dạy lúc nào?
Bát Giới nhìn sư phụ dường như đang làm bộ không biết, trong lòng hắn thấy rất khó chịu: “Sư phụ, ngài lén truyền bí quyết cho Hầu ca, bí quyết để tránh bị bệnh đó!”
Kim Đản Đản nhớ lại, lập tức rõ ràng, thì ra là hôn môi.
Nàng nghi ngờ nhìn Bát Giới, đôi mắt híp lại. Tên đầu heo này thật sự không biết hay muốn chiếm tiện nghi của tình nhân Hầu Tử đây?
Nàng đứng ở giữa hai người, ngăn cản ánh mắt trao đổi của bọn họ, nhíu mày nhìn Bát Giới, ho một tiếng:
“Khụ khụ, Bát Giới, đó là vi sư phải căn cứ vào thể năng của Hầu ca con để truyền thụ phương pháp cho nó, nhưng nếu con dùng thì sẽ phản tác dụng đó!”
Lập tức ánh mắt Bát Giới lấp lánh nhìn Kim Đản Đản: “Sư phụ, ngài thật là lợi hại. Ngài cũng phát minh ra một phương pháp cho lão Trư con đi!”
Kim Đản Đản nhìn đôi mắt ti hí tràn đầy chờ mong của hắn, thân mình mập mạp, đôi mắt đen bóng xoay chuyển một vòng. Khóe miệng nàng hơi cong lên:
“Bát Giới, mỗi ngày con chỉ cần cầm cái đinh ba chín răng của con cào mấy cái hố, một tháng sau con sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Bát Giới vui vẻ, phấn chấn đi cào đất.
Kim Đản Đản nhìn chằm chằm bóng dáng mập mạp của hắn, cười đắc ý: Trẫm đúng là thông minh. Bát Giới mập mạp trong lịch sử sẽ nhờ trẫm mà thành công giảm béo.
Nàng quay đầu lại nhìn Ngộ Không, lập tức đầu phình lên, tại sao hắn mãi không thông suốt chứ?
Ở vị diện trước, suốt ngày hắn muốn “phạch phạch” nàng.
Vị diện này thì ngược lại, mỗi phút mỗi giây, nàng đều muốn hạ gục hắn.
…
Kim Đản Đản nhìn thấy hoa tươi xinh đẹp thì hái đưa cho hắn,
Nhìn thấy quả chuối thơm ngon cũng đưa cho hắn.
Có bất kì món ăn ngon nào thì người thứ nhất nghĩ đến cũng là hắn.
Ngộ Không được nàng đút cho ăn đến nỗi béo lên một chút, nhưng quan hệ của bọn họ ngoại trừ là tình thân thì không có chút tiến triển nào.
Một đời này tình nhân Hầu Tử giống như một tên hòa thượng thật sự, ngoại trừ niệm kinh vẫn là niệm kinh.
Kim Đản Đản nghĩ tới một biện pháp, sưu tập một ít thơ từ đen tối dạy cho hắn.
Ban ngày vì chàng may y phục,
Ban đêm chàng tới cởi y phục của ta.
Ôm nhau thật chặt, lăn lộn dây dưa,
Hàng đêm không ngừng thét chói tai.
( quá tục tĩu, nguyên tác của bổn Đại Đại! )
Vì thế, từ nay về sau, kinh thư của Ngộ Không từ ‘sắc tức thị không, không tức thị sắc’ đổi thành cái này.
Mỗi khi nghe được Ngộ Không đọc bài thơ này, nàng đều muốn cười. Người viết bài thơ này là nữ, bị một người nam nhân như hắn đọc cứ có cảm giác kỳ quái không nói nên lời!
Bất đắc dĩ nàng chỉ nhớ được mỗi bài thơ ô uế này.
Kim Đản Đản cười trộm, Ngộ Không đã học thuộc làu làu.
Bát Giới bình luận: “Tam sư đệ, đệ nhìn Hầu ca cứ như bị tẩu hỏa nhập ma ấy. Sao ta cứ cảm thấy huynh ấy còn thích niệm kinh hơn cả sư phụ vậy?”
“Đúng, sư phụ niệm kinh rất nghiêm túc, nhưng kinh văn này nghe hơi kỳ quái, đệ chưa từng nghe qua bao giờ.” Sa Tăng nói.
Bát Giới chu môi: “Sư phụ thật bất công, bây giờ ngài ấy sủng Hầu ca nhất, có cái gì cũng dạy cho huynh ấy!”
Sa Tăng vội vàng khuyên nhủ: “Đệ lại cảm thấy sư phụ đang chỉnh đại sư huynh thì đúng hơn, kinh thư này còn phức tạp hơn trước nhiều.”
Hắn vừa nói như vậy thì trong lòng Bát Giới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nhưng Bát Giới cũng cảm thấy kinh thư này rất kỳ quái nên trong lòng cũng rất đồng ý với suy nghĩ của Sa Tăng.
Trong lòng Kim Đản Đản đầy chờ mong Ngộ Không niệm nhiều thơ dâm tà thì đầu óc sẽ thông suốt, không nghĩ tới hắn không có gì thay đổi, trong lòng không hề gợn sóng.
Đi ngang qua một thành thị có chút phồn hoa, Kim Đản Đản mang theo Ngộ Không đi vào trong hiệu sách mua rất nhiều sách có tranh vẽ, ngoài ra còn có tập tranh các loại.