Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Kim Đản Đản trấn an: “Không có việc gì, đã không có việc gì!”
Kim Đản Đản nhìn thấy cánh tay hắn đỏ tươi, ngước mắt nhìn hắn một cái, mấp máy môi: “Thực xin lỗi…”
Nàng xoay người rời đi. Nàng đi tới phòng hắn đã từng sinh sống, tựa hồ nơi đây còn có hơi thở của hắn.
Nàng cứ như vậy lẳng lặng ghé vào trên bàn, không nói lời nào, không khóc cũng không nháo…
Bạch Thu Diệc lắc đầu, thở dài, chỉ hy vọng Quỷ Vương này sớm ngày điều dưỡng thân thể, nếu không sợ là tiểu sư muội này lại ngây ngốc.
Thời gian nhanh chóng trôi qua ba mùa xuân thu.
Vầng trăng sáng trên bầu trời vẫn cứ đỏ như máu, tựa như tròng mắt của hắn biến đỏ.
Lúc này, nàng không còn để bụng hắn có động qua người khác hay không, chỉ cầu hắn tồn tại là được.
Ánh mắt nàng nhu hòa nhìn quần áo trong tay, giống như hắn còn ở bên cạnh, nói chuyện với nàng.
Nàng sợ quá, sợ hắn không bao giờ xuất hiện nữa.
Đầy trong đầu nàng hiện lên cảnh tượng hắn rời đi, một lần lại một lần tái diễn.
Nàng vẫn còn quá non, hy vọng dùng sức bản thân đối phó với tên ma đầu kia, liên luỵ tới sinh mạng của hắn.
Một trận gió thổi mở tung cửa phòng, có tiếng bước chân tới gần.
Không biết người tới là ai? Kim Đản Đản vốn không chú ý tới hết thảy, thậm chí chưa từng nhìn một cái.
Người tới dừng lại ở trước mặt nàng, dưới quần áo màu vàng sáng lộ ra kiểu dáng giày quen thuộc.
Hắn gõ lên cái bàn, giọng nói tà mị mà quen thuộc: “Tiểu Đồng, nàng không ngẩng đầu nhìn ta sao?”
Giọng nói này quen thuộc làm Kim Đản Đản khiếp sợ, quần áo trong tay rơi xuống đất. Nàng nhìn qua, kích động đứng dậy.
Vành mắt lập tức liền đỏ, nàng nhào tới trong lòng ngực người nọ.
Giọng nàng nức nở nói: “Hu hu ~rốt cuộc ta đã nhìn thấy chàng rồi!”
Lãnh Mạc Tà ôm nàng, vỗ lưng nàng trấn an: “Đừng khóc, nhìn xấu chết!”
Kim Đản Đản hơi dùng sức cắn bờ vai của hắn, nhưng mà Lãnh Mạc Tà tựa như không cảm thấy đau chút nào. Nàng buồn bực buông hắn ra, lau nước mắt trên mặt.
Đôi mắt nàng vẫn đỏ bừng, nhìn hắn: “Rốt cuộc là chàng gặp chuyện gì thế?”
Lãnh Mạc Tà sủng nịch vuốt tóc nàng: “Năm đó linh hồn ta sắp tiêu tán, là sư huynh nàng đã ra tay cứu ta. Ta đồng ý tu dưỡng ở trong hồ lô màu tím mười năm mới ra ngoài, nhưng vì thương xót nàng ngày càng gầy ốm, liền ra trước!”
Kim Đản Đản cắn môi: “Có phải ra sớm sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với thân thể của chàng hay không?”
Lãnh Mạc Tà liếc nàng một cái, gật đầu: “Ảnh hưởng cũng lớn!”
“Vậy chàng mau vào tiếp tục tu luyện đi, ta có thể chờ!” Kim Đản Đản vừa nghe có hại đối với hắn, sốt ruột nói.
Lãnh Mạc Tà ôm nàng, cằm tựa ở đầu vai nàng: “Ảnh hưởng này chỉ có nàng mới có thể phá giải?”
Kim Đản Đản cảm giác chính mình còn gấp hơn so với hắn, nói chuyện lại không đồng nhất. Nàng đẩy hắn ra, nhíu mày lại: “Vậy chàng nói ta nên làm như thế nào đi?”
Lãnh Mạc Tà hơi cúi người, đôi tay ấn ở trên vai nàng, ánh mắt đối diện với nàng: “Cần nàng mỗi đêm cùng ta cá nước thân mật…”
Khóe miệng Kim Đản Đản run rẩy: Quả thực là sắc Quỷ, muốn bạch bạch cũng không tìm một lý do nào tốt hơn chút.
Nàng đánh rơi móng vuốt đáp ở trên vai nàng, giọng nói lạnh lùng: “Tự chàng giải quyết đi, một người cũng có thể!”
Lãnh Mạc Tà rất hứng thú nhìn nàng, khi nói chuyện hơi thở hơi lạnh như có như không phun ở trên mặt nàng: “Hả? Còn có phương pháp này, không bằng tiểu nương tử chỉ cho ta đi?”
Lỗ tai của Kim Đản Đản hơi đỏ lên, lui một bước ra sau, nói lắp bắp: “Ta không biết, tự chàng từ từ tìm hiểu đi!”
“Tiểu nương tử cùng tìm với ta!” Lãnh Mạc Tà tiến lên, vòng tay ôm eo nàng.