Nàng vì y mà cam tâm tình nguyện chờ ở đây rất nhiều năm, nhưng y lại chưa bao giờ chạm vào nàng.
Nữ nhân kia đi rồi, y lại trở nên tàn tạ như vậy, trong đầu chỉ nghĩ đến người kia.
Nàng khép mắt lại. Bây giờ là lúc y đang mơ hồ, nàng đã bắt chước nữ nhân kia nhiều năm như vậy rồi, bây giờ cũng đã giống khoảng bảy phần.
Hôm nay nàng cố ý ăn mặc theo kiểu mà nữ nhân kia yêu thích, đi vào trong điện.
Thị nữ bên ngoài ngăn nàng lại: “Vân cô nương, không thể đi vào!”
Nàng phất tay áo: “Cút, ngươi không thấy Tôn thượng đang uống say sao? Ta chỉ đi vào chăm sóc y.”
“Nhưng mà… Tôn thượng không triệu kiến ngươi!” Thị nữ do dự.
Vân Nhiễm không thèm để ý đến sự ngăn cản của các nàng ấy, xông vào trong.
Nàng ta học theo giọng điệu của Kim Đản Đản: “Lãnh Mạc Tà…”
Lãnh Mạc Tà ngẩng đầu, mơ hồ nhìn thấy gương mặt mình hoài niệm đã lâu, bầu rượu trong tay y rơi xuống đất. Khóe miệng y nhếch lên một tầng ý cười, giọng nói chua chát: “Nữ nhân, ngươi quay về rồi sao?”
Y loạng choạng đứng dậy, đi về phía Vân Nhiễm.
Bước chân y nhẹ bẫng suýt nữa thì ngã xuống đất, Vân Nhiễm vội vàng đỡ lấy y.
Nàng tiếp tục đóng giả Kim Đản Đản: “Ta hối hận rồi. Từ biệt hai năm, cuối cùng ta cũng đã hiểu rõ lòng mình. Ta yêu chàng, sẽ không rời khỏi chàng nữa, được không?”
Những lời này đối với Lãnh Mạc Tà giống như là mơ vậy. Cả người y quay cuồng, hoàn toàn coi những cái này trở thành giấc mơ. Chỉ có trong mơ, nữ nhân này mới có thể ngoan ngoãn như vậy.
Nhìn đôi môi đang khép mở không ngừng kia, y say mê muốn hôn lên.
Trong mắt Vân Nhiễm hiện lên vẻ đắc ý. Nàng cũng chẳng yêu Lãnh Mạc Tà bao nhiêu, chỉ là bởi vì không chiếm được nên mới càng muốn có hơn.
Chỉ cần nàng tiếp xúc da thịt xong rồi lập tức vứt bỏ y, vậy thì sẽ triệt để chia rẽ nhân duyên của y và nữ nhân kia.
Lãnh Mạc Tà muốn hôn lên đôi môi của Vân Nhiễm, gương mặt nàng ta ửng hồng, tràn đầy chờ mong.
Nhưng chỉ một giây sau, dưới chân Lãnh Mạc Tà trượt một cái, cơ thể y không ổn định ngã xuống bên cạnh.
Trong lòng Vân Nhiễm nổi lên oán trách một trận, đỡ lấy y rồi dịu dàng nói: “Mạc Tà đừng nóng vội, ta dìu chàng lên giường nghỉ ngơi trước đã!”
Lãnh Mạc Tà hơi mỉm cười nhìn nàng ta chằm chằm, trong lòng Vân Nhiễm cảm thấy hơi sợ hãi.
Đừng nói là y nhận ra nàng là ai rồi chứ?
Nàng vội vàng lấy ống tay áo che mặt, không thể để y nhìn ra được.
Lãnh Mạc Tà giật ống tay áo của nàng xuống: “Tiểu Đồng, nàng đừng thẹn thùng. Tối nay ta sẽ chơi đùa cùng nàng cả đêm!”
Bước chân y loạng choạng kéo theo Vân Nhiễm đi về phía giường. Trong lòng Vân Nhiễm như có con hươu đang chạy loạn, nhìn tấm màn giường thêu đầy hoa văn màu vàng kia, trong lòng nàng tràn đầy chờ mong.
Còn Lãnh Mạc Tà bất lực nằm trên giường, ngước đôi mắt mê ly nhìn nàng ta.
Khóe miệng Vân Nhiễm hơi nâng lên: “Mạc Tà, đêm xuân ngắn ngủi, chúng ta nghỉ ngơi cho sớm đi!”
“Được!” Lãnh Mạc Tà quay cuồng. Lúc này y chỉ cho rằng những điều trước mắt là giấc mơ, mơ về nữ tử y yêu.
Vân Nhiễm ở bên cạnh đốt hương Huyễn Huân, tự ra tay cởi váy sa trên người mình xuống.
Từng lớp quần áo mỏng manh kia rơi xuống, lộ ra chiếc yếm màu vàng hoa lệ bên trong.
Lãnh Mạc Tà chau mày nhìn, nghi ngờ khó hiểu: “Nữ nhân, nàng đổi màu yếm từ bao giờ vậy.”
“Vừa đổi không lâu, màu vàng mới có thể phối hợp với thân phận của chàng. Đồng nhi nguyện ý vì chàng mà thay đổi.” Vân Nhiễm khẽ cười giải thích, còn đáy mắt lại hơi lo lắng.
Nàng đi về phía giường, cúi người chuẩn bị hôn lên môi Lãnh Mạc Tà…
“Rầm…” Một tiếng động vang lên.
Cửa phòng bị người mở ra từ bên ngoài.
Kim Đản Đản nhìn cảnh tượng đang trình diễn bên trong. Lúc này đang nam dưới nữ trên, nữ nhân kia gần như đã cởi sạch sẽ.
Dưới góc nhìn của nàng thì là: Toàn bộ cơ thể của nữ nhân đang dán ở trên người Lãnh Mạc Tà.
*
Thượng tiên: Thật là kích thích!