Con ngươi màu đỏ của Lãnh Mạc Tà nhìn lão ta, nghĩ nếu lúc này muốn giải quyết lão thì cũng cần một khoảng thời gian nên lạnh lùng nói: “Cút!”
Lý Thủy Tra cười âm u, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Lãnh Mạc Tà ôm Kim Đản Đản biến mất tại chỗ.
Quỷ điện.
Hắn đặt nàng ở trên giường, khuôn mặt nhỏ tái nhợt kia không còn một chút máu, giống như sắp sửa không còn sinh mệnh nữa.
Nàng nhíu mi, mặc dù đang hôn mê cũng vẫn còn bất an như thế.
Đầu ngón tay trắng nõn như ngọc của Lãnh Mạc Tà vuốt ve gương mặt của nàng. Sau đó y nâng cằm của nàng lên, dung nhan yêu nghiệt ghé sát vào, thổi khí về phía nàng:
“Nữ nhân ngu ngốc, hay là ta cứ để nàng chết thật, sau khi biến thành quỷ là có thể hầu hạ ta rồi!”
Tạm dừng một lát, hắn tiếp tục nói: “Nhưng ta lại không đành lòng nhìn thấy bộ dạng nhíu mày của nàng, thôi vẫn cứ cứu nàng vậy!”
Hắn chuyển hóa tu vi của mình thành một làn khói màu lam nhẹ nhàng truyền cho nàng.
Một lát sau, cuối cùng sắc mặt của Kim Đản Đản mới hồng hào hơn một chút, mà sắc mặt của Lãnh Mạc Tà lại tái nhợt đi vài phần.
Hắn ngừng lại việc vận chuyển khí, nhắm mắt lại điều tức.
Trong mơ hồ Kim Đản Đản cảm thấy dường như có người đang cứu nàng. Nàng muốn mở to mắt ra xem, nhưng mí mắt lại rất nặng nề, dù có cố gắng thế nào cũng không mở ra nổi.
Trong cơn mơ màng nàng thấy được một bóng dáng màu đen tà mị, nhưng còn chưa thấy rõ mặt người đó thì nàng lại tiếp tục hôn mê.
Lãnh Mạc Tà điều tức xong thì nhìn về phía nàng đang nhíu chặt mày lại, cuối cùng lại giãn ra. Khóe miệng của hắn hơi cong lên, ôm nàng đi đến suối nước nóng.
Một lát sau, trên người hai người đều thay áo ngủ sạch sẽ.
Lãnh Mạc Tà nghiêng thân mình, chống gương mặt, nhìn Kim Đản Đản đang nằm bên cạnh, khóe miệng nhếch lên một độ cong kỳ dị.
Hắn cúi người tới gần bên tai nàng nỉ non: “Nữ nhân ngu ngốc, vì hôm nay nàng bị thương nên ta sẽ không ăn nàng, nhưng ta phải thu chút lãi chứ nhỉ?”
Cánh môi hắn dán trên đôi môi mềm mại của nàng, hút hết tất cả mùi hương của nàng.
Cảm nhận được hô hấp của nàng có chút rối loạn, khóe miệng Lãnh Mạc Tà cong lên. Hắn liếc mắt nhìn áo ngủ hơi lộn xộn của nàng.
Cách quần áo cũng có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng tản ra trên người nàng, đó là mê dược làm hắn không có cách nào chống lại.
Khóe miệng hắn mang theo nụ cười xấu xa, duỗi tay thăm dò cách một cái yếm.
Cho đến khi hô hấp của nàng càng thêm rối loạn thì Lãnh Mạc Tà mới buông nàng ra, ôm nàng vào trong lòng rồi đi vào giấc ngủ.
Hôm sau.
Khi Kim Đản Đản tỉnh lại, chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trước mắt là dung nhan tuyệt sắc làm nàng không biết nên yêu hay nên hận.
Hô hấp của Lãnh Mạc Tà đều đều kéo dài, lúc hắn ngủ say không giống như bình thường, lúc này làn da của hắn trắng nõn nhìn qua giống như là một tinh linh.
Từng cọng lông mi của hắn rất dài hơi cong lên, rất xinh đẹp, giống như một bàn chải nhỏ cào ngứa đầu quả tim của nàng.
Nhìn hắn an tĩnh, tốt đẹp như vậy, làm tim nàng sắp bị hòa tan.
Nhưng nghĩ đến việc có lẽ mình chỉ là một trong vô số nữ nhân của hắn thì trong lòng Kim Đản Đản lại xuất hiện một cơn đau nhói.
Nàng hít thở thật sâu, đúng là hết cách với hắn.
Nhìn mình đang mặc áo ngủ, tuy có chút lộn xộn, nhưng trên người không có thêm bất kì dấu vết ái muội nào.
Nàng nghĩ xem như hắn còn chút lương tâm, không động vào nàng lúc nàng còn đang yếu ớt.
Lông mi Lãnh Mạc Tà run rẩy, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy tiểu nữ nhân trước mắt đang đánh giá mình.
Khóe miệng của hắn khẽ nhếch tạo ra một độ cong. Hắn duỗi tay ôm Kim Đản Đản vào trong lòng, nhẹ nhàng phất qua sợi tóc đang rối loạn trước trán nàng, in một nụ hôn ở trên trán nàng.
Giọng nói mới vừa tỉnh của hắn có chút khàn khàn: “Nữ nhân, chào buổi sáng!”
‘ Thình thịch thình thịch ~’
Tim nàng đập gia tốc, gương mặt nhanh chóng lan tràn đỏ ửng.
*
Thượng tiên: Lãnh Mạc Tà, đại đao dài hơn 40 thước của ngươi đâu rồi?
Lãnh Mạc Tà: Tìm đao làm gì?
Thượng tiên: ( nịnh nọt ) ngươi lại đe dọa nhóm tiểu thiên sứ một chút, cầu vài cái phiếu đi!
Lãnh Mạc Tà: →_→