Nếu Hoàng Tiểu Đồng không có nhiều bản lĩnh, làm sao có thể trừ yêu bắt ma!
Ngay sau khi chuyện này truyền đi ra ngoài, càng khiến danh tiếng của Kim Đản Đản tăng mạnh, thậm chí có người còn đợi trước sân nhà nàng để nhờ nàng xem bói đoán mệnh giúp!
Giờ Dậu (17: 00 ~ 19: 00)
Tiểu Bảo là nhi tử của ông chủ tiệm bánh bao bên cạnh sạp nàng đến trước, hắn chỉ mới mười lăm tuổi, dáng vẻ trắng trẻo mập mập, trông giống như một cái màn thầu.
“Tỷ tỷ, hôm nay không thấy tỷ bày sạp nữa vậy, nương lo tỷ không khỏe nên đã đặc biệt bảo đệ mang tới cho tỷ bánh bao mà tỷ thích ăn này, tỷ mau ăn đi cho nóng!”
Kim Đản Đản nhìn đứa trẻ dễ thương này, cảm kích nói với nó: “Cảm ơn Tiểu Bảo!”
Sắc mặt Tiểu Bảo ửng đỏ, từ cái màn thầu trắng biến thành cái màn thầu đỏ. Cậu ấy sờ vào sau gáy nói: “Tỷ tỷ không cần phải cảm ơn đâu, tuy tỷ lớn hơn đệ, nhưng đệ không để ý đâu!”
Kim Đản Đản chớp mắt: Thằng nhóc này đang nói gì vậy?
Tiểu Bảo dùng ánh mắt chân thành nhìn nàng, nói: “Tiểu tỷ tỷ, tỷ sống một mình cũng không dễ dàng, chi bằng đồng ý lời của nương đệ gả cho đệ đi. Đến lúc đó đệ làm bánh bao, tỷ bán bánh bao, việc làm ăn của nhà chúng ta nhất định sẽ rất tốt!”
Kim Đản Đản cười ngượng ngùng, khéo léo từ chối: “Tiểu Bảo, đệ vẫn còn nhỏ, không nên quá vội vàng về chuyện hôn nhân đại sự.”
Nghe vậy, ánh mắt của Tiểu Bảo lập tức trở nên sáng lấp lánh: “Tiểu tỷ tỷ, vậy là tỷ đồng ý rồi sao?”
Hắn phấn khích chạy vòng quanh hô lên: “Tuyệt vời, tuyệt vời, ta có thê tử rồi.”
Đột nhiên một cơn gió mạnh ập tới, sân nhà Kim Đản Đản bị thổi loạn lên hết. Tiểu Bảo bị hất văng ngã xuống đất, ngất đi.
Lãnh Mạc Tà liếc nhìn Tiểu Bảo đang bất tỉnh, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, trong mắt hắn hiện lên một tia sát ý.
Y xòe năm ngón tay ra, bóp lấy cổ Tiểu Bảo từ phía xa. Tiểu Bảo đau đớn đến mức da mặt ửng đỏ, tứ chi vung loạn xạ theo bản năng.
Kim Đản Đản vội vàng chạy tới nắm tay Lãnh Mạc Tà, thuyết phục: “Ngươi đừng giết nó!”
Lãnh Mạc Tà liếc nhìn nàng một cái, nụ cười trên khóe miệng càng sâu, giống như một ác quỷ chui ra từ địa ngục, khiến Kim Đản Đản cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Y thả Tiểu Bảo ra, hất tay Kim Đản Đản đang cản mình lại. Y nâng cằm nàng lên, dùng ngón tay xoa nhẹ. Ánh mắt y đột nhiên trở nên cực kỳ khát máu: “Nhớ kỹ, nàng là nữ nhân của ta!”
Một lát sau, nụ hôn độc đoán của hắn bổ nhào đến trước mặt nàng.
Y như muốn hút hết không khí trong miệng nàng, khuôn mặt nàng bị nghẹn đỏ bừng, theo bản năng nắm chặt vạt áo trước ngực hắn.
Đau quá, đau quá…
Môi nàng bị y ngậm đến phát đau, đau đến tê dại.
Còn nàng, giống như một món đồ chơi của hắn, không hề có một chút thương xót nào.
Ở chỗ y, nàng nhỏ bé đến mức không đáng nhắc tới.
Kim Đản Đản lấy ra lá bùa vừa vẽ hôm nay, liếc nhìn Tiểu Bảo sống chết không rõ, vẫn đành nhẫn nhịn mà thu lá bùa lại.
Lãnh Mạc Tà dõi theo từng động tác nhỏ của nàng ở trong mắt hắn, con ngươi của hắn dần dần đỏ lên như máu, ánh mắt lạnh lùng như muốn hủy diệt mọi thứ.
“Hừm ~” Kim Đản Đản phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Đôi mắt của Lãnh Mạc Tà ngay lập tức chuyển sang màu mực trước đó, không nhìn ra chút dao động nào.
Y phất tay áo một cái, ngay sau đó Kim Đản Đản đã xuất hiện ở trong tòa cung điện cao quý và sang trọng.
Thị nữ hầu hạ Kim Đản Đản tắm rửa, còn Lãnh Mạc Tà thì không biết đang ở nơi nào.
Kim Đản Đản nhìn hai người thị nữ ở trước mặt. Họ đều xinh đẹp như hoa, có lẽ họ cũng từng là khách trên giường của y, vừa nghĩ đến đây đã khiến trái tim nàng đau nhói một trận.
Sau khi nàng tắm xong, một nữ tử khoác trên người chiếc áo lộng lẫy bước ra, trông cao cấp hơn những người thị nữ khác.
*
Tiểu thiên sứ: Thượng tiên, nam chủ của thế giới này có đào hoa không?
Thượng tiên: (Nhướng mày) Đoán xem?
Tiểu thiên sứ: Có muốn bình chọn không?
Thương tiên: Muốn…
Tiểu thiên sứ: Thế còn không mau thành thật khai ra?
Thượng tiên: Ông đây đã offline rồi!
Tiểu thiên sứ: …